Chương 10: Thế giới làm ruộng (6)

Nàng dâu diễn xuất giỏi giang dịu dàng chính là liều thuốc an ủi của lão thái thái, khuôn mặt giận dữ lập tức trở nên hiền từ:

“Ấy, mẹ già này rồi còn ăn bánh ngô gì nữa, lãng phí lắm, đều là người sắp một chân vào quan tài rồi còn bồi bổ gì nữa..."

"Chính vì lớn tuổi mới càng phải bồi bổ, con cháu ăn kém một chút cũng không sao, người trẻ sức đề kháng tốt, mẹ cả đời vất vả rồi nên được hưởng phúc, mẹ là người vất vả nhất nhà ta."

Chung lão thái nghe mà trong lòng vừa lòng sướиɠ tai, "Đứa nhỏ này của chúng ta thật hiếu thuận, lúc trước mẹ nó quả nhiên là sáng suốt. Thôi được rồi, hôm nay vừa kiếm được ba trăm văn tiền, vậy thì ăn mừng một chút, nướng thêm mấy cái bánh ngô cho mọi người tẩm bổ, làm bằng bột ngô hết đấy."

Chung mẫu mặt đầy cảm động, tiếp tục nịnh hót, "Mẹ, mẹ đúng là người bà, người mẹ chồng tốt nhất trong vòng mười dặm tám thôn..."

Chung lão thái nghe mà tâm can thoải mái, trong sân một mảnh tình cảm mẹ chồng nàng dâu hòa thuận.

Khâu Kỳ ngây người nhìn cảnh tượng này, cảm thấy mình đã mở mang tầm mắt.

"Thúy nhi, cơm nước xong chưa? Nữ nhân thối tha, ta sắp chết đói rồi!"

Đang nói chuyện, cửa sân sau bị đá văng ra "ầm" một tiếng, một thanh niên có ngũ quan khá tuấn tú nhưng hành động lại giống lưu manh bước vào, vẻ mặt hậm hực như pháo hoa chỉ chực chờ bùng nổ.

Đây là cháu đích tôn của nhà họ Chung, ca ca của nguyên chủ, Chung Quang Minh. Một kẻ ở bên ngoài không dám hó hé tiếng nào, về nhà lại tác oai tác quái.

Cùng với tiếng hét như đại gia của Chung Quang Minh, ở cửa bếp ló ra một cái đầu rụt rè, dung mạo bình thường, vẻ mặt khúm núm, đây là vợ của Chung Quang Minh, tẩu tử của nguyên chủ, Vương Tú Nga.

Vương Tú Nga vô cùng sợ hãi người chồng của mình, nói năng lắp bắp, run rẩy: "tướng, tướng công chờ một chút, sắp xong rồi, chồng rửa mặt nghỉ ngơi trước đi, mẹ vừa nói hôm nay ăn bánh ngô, ta, ta, ta đang, đang nhanh tay nướng đây."

Nói xong, nàng liền chạy trốn vào bếp như thể thỏ gặp sói.

Cũng không trách nàng nhát gan như vậy, bởi vì vô số lần kinh nghiệm tích lũy đã nói cho nàng biết, nếu không nhanh chóng biến mất, người chồng đang có vẻ mặt không vui vẻ này nhất định sẽ lôi nàng ra đánh cho hả giận.

Đúng vậy, người ca ca này của nguyên chủ không chỉ là kẻ vũ phu, mà còn là một tên cặn bã động một tí là trút giận lên vợ.

Vương Tú Nga chạy nhanh, Chung Quang Minh không tóm được đối tượng trút giận quen thuộc, chỉ có thể quay sang trút giận lên một đối tượng dễ bắt nạt khác, đó là người đệ đệ ít nói của mình.

"Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi rót nước cho ta!"

Sau khi gầm lên một cách hung dữ, Chung Quang Minh mới cảm thấy thoải mái, tiếp tục sải bước vào nhà chính với dáng vẻ vênh váo.

Những người khác trong sân nhìn thấy vậy cũng không nói gì, dù sao mắng chửi vài câu cũng không mất miếng thịt nào, chỉ cần con cả không động tay đánh con thứ, một người là con trai nối dõi tông đường, một người là con trai út phải gả đi, ai hơn ai kém còn cần phải nói sao, nhà ai mà con trai út không bị bắt nạt chứ?

Tình huống như vậy không phải là hiếm ở nhà họ Chung, địa vị của nguyên chủ trong nhà cũng chỉ nhỉnh hơn người tẩu tử chịu thương chịu khó một chút, cũng là một kẻ đáng thương không được cưng chiều, chỉ là so với việc kết thù với người ngoài sẽ âm thầm trả thù, đối với người nhà, nguyên chủ lại không có động tĩnh gì.

Đây không phải là nguyên chủ có tình cảm sâu đậm với gia đình, mà là thân phận một người con trai út có địa vị thấp kém, không có khả năng kinh tế độc lập, thậm chí hôn nhân cũng không thể tự mình làm chủ, cậu cần phải dựa dẫm vào gia đình, nếu như khiến nhà họ Chung khốn đốn thì người chịu thiệt vẫn là cậu.

Tuy nhiên, cuộc sống nhẫn nhục chịu đựng này và gia đình náo nhiệt này dường như không có lợi cho giấc mơ lớn lao là được ăn không ngồi rồi của cậu.

Khâu Kỳ nhìn chằm chằm vào bóng lưng vênh váo của Chung Quang Minh, chìm vào trầm tư: Không biết bắt nạt người nhà có được tính là hoàn thành nhiệm vụ phản diện hay không?

……

Trời đất bao la, không gì bằng ăn cơm là lớn nhất.

Khâu Kỳ không suy nghĩ quá nhiều, tâm trí nhanh chóng bị đồ ăn được bưng ra từ trong bếp thu hút, trong đầu ngoài ăn ra không còn nghĩ đến chuyện gì khác, nước miếng trong miệng không ngừng tiết ra, mặc dù đồ ăn của nhà họ Chung không ngon.

Nhưng không còn cách nào khác, hãy tha thứ cho một người gần mười năm chưa được ăn đồ ăn bình thường như cậu, đừng nói là cậu, ngay cả các vị lãnh đạo cấp cao của căn cứ e rằng cũng sẽ có phản ứng mất mặt như vậy!