Chương 6: Tô tiểu thư thực sự kiên trì

Chương 6: Tô tiểu thư thực sự kiên trì

"Lần trước em còn nói chị đẩy em xuống cầu thang làm đầu bị chấn thương, rốt cuộc là người nào làm, em còn không biết sao?"

Tô Tinh Thần nhìn đôi mắt ngấn nước ấy, mỗi câu nói ra đều là oán trách, khiến cô có chút xấu hổ. "

" Em trước đây đúng là không hiểu chuyện. "Tô Tinh Thần ngẩng đầu, vội vàng cam đoan:" Chị yên tâm, sau này nhất định sẽ không nhắm vào chị nữa đâu, chúng ta cùng nhau sống hòa thuận. "

Nghe tiếng thang máy, Tô Tinh Thần quay đầu nhìn một cái, cuối hành lang, Trầm Nghiễn đã tiến vào thang máy.

Cô sốt ruột đuổi theo, vỗ vai của Tô Hà, ngữ điệu gấp gáp:" Chị không tin thì để em chứng minh. "

Sau khi nói xong, cô chạy theo Trầm Nghiễn. Tô Hà sững sờ tại chỗ, nhìn bóng lưng Tô Tinh Thần, nhíu mày một cái, trên mặt đều là vẻ nghi hoặc.

" Trầm Nghiễn, Trầm Nghiễn.. "

Tô Tinh Thần kêu hai tiếng. Khi đến trước thang máy, cửa thang máy đang đóng lại, Trầm Nghiễn thì đang ngồi trên chiếc xe lăn, vẻ mặt lãnh đạm nhìn vào mắt cô, thờ ơ để cửa thang máy đóng lại.

Cô nhìn thang máy dừng ở tầng 7, vội vàng nhấn thang máy bên cạnh đuổi theo. Sau khi Tô Tinh Thần lên đến tầng 7, thấy chiếc xe lăn di chuyển phía cuối hành lang. Cô chạy hổn hển, giọng nói trong trẻo đã có chút hụt hơi.

" Trầm Nghiễn, Trầm Nghiễn.. "

Cô thấy Trầm Nghiễn đi vào căn phòng bên phải, gấp gấp chạy theo.

Cửa không khóa, Tô Tinh Thần cẩn thận đẩy cửa đi vào, cảnh tượng trước mặt làm cô ngỡ ngàng.

Không gian trong phòng rất lớn, toàn bộ được làm bằng nước, trông giống dáng vẻ của hồ bơi vậy. Xung quanh được lắp những chiếc kính trong suốt, nói là kính trong suốt nhìn nhưng nhìn vào bên trong lại chẳng thấy gì.

Trong phòng có một số cầu thang, trên những bậc thang được gắn đèn chiếu sáng, trần nhỏ cũng có ánh đèn chiếu sáng nho nhỏ, trang trí rất xa hoa và tráng lệ.

Trầm Nghiễn đang ngồi trên chiếc xe lăn, đứng ở bên hồ nước, bên cạnh có một cái bàn, trên bàn bày một hồ cá, bên trong hồ có những chú cá bơi qua bơi lại, anh ấy cầm thức ăn cho cá thả vào trong hồ.

Tô Tinh Thần đứng tại chỗ hít thở thuận tiện quan sát một chút, chợt nghe thấy âm thanh của Trầm Nghiễn vang lên bên tai, ngữ điệu có chút chế nhạo.

" Tô tiểu thư thực sự kiên trì. "

Tô Tinh Thần đưa tay vén mái tóc bị rối của mình, nhấc chân đi đến Trầm Nghiễn, cười nói

" Trầm Nghiễn, anh thật sự hiểu lầm tôi rồi. Hơn nữa, là một sự hiểu lầm rất lớn. "

" Tôi có thể giải thích, anh phải tin tưởng tôi. "

Trầm Nghiễn quay đầu nhìn thoáng qua Tô Tinh Thần. Vẻ mặt tha thiết của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn mang nụ cười nịnh nọt, đôi mắt to ấy vừa ngây thơ vừa vô tội, cô đúng là có phần hơi khác so với trước đây.

Ánh mắt của một người có thể phản ánh rõ nhất tâm trạng và tính cách của người đó. Ánh mắt của cô sạch sẽ và đơn thuần, không giống với trước đây, tràn đầy du͙© vọиɠ.

Trầm Nghiễn nhìn chằm chằm Tô Tinh Thần với dáng vẻ khó hiểu, cô cảm thấy những lời mình nói chẳng có vấn đề gì cả, trấn tĩnh trâm trạng, cô thử thăm dò

" Thật ra, tôi từ hôn vì thấy anh có tình cảm với chị tôi, chị ấy ôn hòa lễ độ, lại hiểu chuyện và biết săn sóc người khác như thế, so với tôi thì rõ ràng thích hợp hơn, huống hồ, tôi thấy hai người tâm đầu ý hợp, nên đã từ hôn để thành toàn cho hai người. "

Mặc dù chỉ là mới lần đầu gặp mặt, nhưng sau này hai người cũng sẽ hẹn hò thôi, cô cũng không tính là nói dối.

" Ha"

Trầm Nghiễn cười nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn Tô Tinh Thần, đôi mắt sâu không thấy đáy, ngữ điệu không nhanh không chậm.