Chương 24: Chị có số của Trầm Nghiễn không?

Các bạn cùng lớp nhìn Tô Hà đang cúi đầu bước đi, nhưng Tô Tinh Thần, người thường có lỗ mũi hướng lên trời như vậy lại bám theo cô ấy, bộ dáng có chút lấy lòng.

"Lần trước không phải chúng ta đã nói sẽ sống hòa bình với nhau sao? Thế sao bây giờ chị lại tránh né em?"

Thế là Tô Hà cứ cúi gằm mặt đi về phía trước mà không lên tiếng. Đau tim quá đi, để thuận theo nội dung cốt truyện mà sao khó quá vậy nè? Khi nào hai người các ngươi có thể ở cùng một chỗ để bà đây về nhà đây hả?

Đột nhiên Tô Tinh Thần có ý tưởng, nhanh trí nói: "Chị có muốn biết số điện thoại của Trầm Nghiễn không?"

Nghe vậy, Tô Hà thật sự dừng lại, quay đầu nhìn Tô Tinh Thần cắn môi, tựa hồ có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn hỏi cho ra lẽ: "Em có số điện thoại của anh ấy không?"

Tô Tinh Thần hai mắt sáng lên, vội gật đầu, lấy điện thoại ra, không do dự bán đứng Trầm Nghiễn.

"Tất nhiên là em có, chị thêm bạn em, em sẽ gửi cho chị."

Tô Hà lấy điện thoại ra, giọng nói vẫn ôn hòa như trước, nhẹ giọng nói nhỏ: "Thêm bạn thì không cần, em cứ nói chị sẽ ghi lại."

Tô Tinh Thần trừng mắt và từ chối: "Vậy không được, em cho chị số của anh ta, chị ngay Wechat cũng không thèm thêm em, trên đời này không có gì là miễn phí cả."

Tô Hà nhíu mày, trên mặt lộ ra một tia suy nghĩ, nhướng mày nhìn Tô Tinh Thần, cuối cùng gật đầu: "Được."

Tô Tinh Thần vui vẻ thêm WeChat cho cô ấy và nói: "Em nhìn ra được chị có chút thích Trầm Nghiễn, chị cũng chẳng cần giấu em làm gì, em sẽ tác hợp cho hai người."

Tô Hà cau mày ngẩng đầu nhìn Tô Tinh Thần. Tô Tinh Thần thậm chí còn muốn đem cô đưa đến bên người Trầm Nghiễn, chẳng có gì to tác, bất quá có một chút thay đổi về chiến lược. May mắn thay, với sự giúp đỡ của Tô Tinh Thần, cô có thể ở bên cạnh Trầm Nghiễn một cách suôn sẻ hơn.

Hạ mắt xuống, Tô Hà che giấu suy nghĩ của mình, lông mi khẽ rung, giọng điệu ngập ngừng: "Em thật sự là.. muốn giúp chị sao?"

Tô Tinh Thần thấy cô ấy bằng lòng cùng trò chuyện về chủ đề này, vội vã gật đầu, ngữ điệu có mấy phần ân cần.

"Đúng vậy, hai chúng ta cùng nhau cố gắng, Trầm Nghiễn nhất định sẽ thích chị mà."

Còn cô thì có thể về nhà khi họ ở bên nhau, nghĩ thôi cũng đủ cảm động rơi nước mắt rồi. Tô Hà gật đầu, thái độ có vẻ thân thiện hơn một chút: "Vậy chị đi làm thêm trước."

Tô Tinh Thần gật đầu, đứng phía sau nhìn theo bóng lưng của Tô Hà, cảm thấy có chút cô đơn và đáng thương. Có điều cô không phải là nguyên chủ, không cần phải thù địch Tô hà như vậy. Hơn nữa, cô còn phải ban phước lành trước, dù sao cũng phải dựa vào Tô Hà mới có thể về nhà.

Đứng tại chỗ, Tô Tinh Thần ngẩng đầu nhìn ánh nắng ấm áp, vươn tay che tầm mắt, ánh nắng vẫn chói lọi xuyên qua kẽ hở giữa các ngón tay. Cảm giác rất thật, chẳng khác gì một thế giới ảo cả, nhưng lúc nào thì cô mới có thể thấy được thế giới thực đây?

Tiếng chuông điện thoại di động dồn dập vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Tinh Thần, cô nhanh chóng rút điện thoại từ trong túi ra, là cuộc gọi của Trầm Nghiễn. Dù ánh nắng vẫn đang chói chang, nhưng cô cảm thấy sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Không dám chậm trễ một giây, bấm nút trả lời, giọng nói thận trọng của Tô Tinh Thần truyền qua tai nghe, mềm mại dịu dàng như mầm vừa mới rút ra từ cây liễu.

"Này, Trầm Nghiễn."

Lúc đó Trầm Nghiễn đang thay quần áo trong phòng, bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh đen được cởi ra ném ở trên giường. Phần trên của Trầm Nghiễn nhìn tuy có chút thon gầy, thế nhưng không hề gầy, cơ lưng săn chắc, sống lưng thẳng tắp, khí chất rõ rệt, từ thắt lưng và hông uốn cong một đường vòng cung sâu.