Tô Tinh Thần đen mặt lại nhìn tình huống trước mắt, hiện tại còn cần giải thích sao?
Ngẩng đầu liếc nhìn Trầm Nghiễn, dường như anh ta không có ý muốn giúp đỡ, xem ra phải cần cô ra tay. Tô Tinh Thần vội vàng đi đến bên cạnh Tô Hà, ngồi xổm xuống, ôm cánh tay đỡ dậy, lo lắng nói: "Chị không sao chứ?"
Tô Hà đứng lên, trong mắt có chút sợ hãi nhìn cô, giơ tay rút cánh tay ra, lui về phía sau nửa bước, bộ dáng cúi đầu kèm theo đó là ánh mắt e ngại, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Tô Tinh Thần xấu hổ rụt tay lại, nhìn Trầm Nghiễn bên cạnh, nở một nụ cười ngượng nghịu, giọng nói nhẹ nhàng mang theo giọng điệu thảo luận.
"Trầm Nghiễn, anh có thể giúp tôi đưa chị gái đến bệnh viện được không?"
Trầm Nghiễn nhướng mi, trong mắt có chút giễu cợt nhìn Tô Tinh Thần, vẻ mặt như muốn nói cho cô biết: Cô đang sai bảo tôi?
Tô Tinh Thần tiếp xúc với ánh mắt của Trầm Nghiễn, hận không thể luyện thành sắt, đây là cơ hội tuyệt vời cho thế giới của hai người, cô đã hỗ trợ ở hết mức rồi, Trầm Nghiễn tên này một chút cũng không thông suốt, nguyệt lão* buộc thép cũng bị anh ta làm cho đứt đoạn.
*Nguyệt lão: Theo thần thoại, gọi là "trăng già, ông lão ở trên cung trăng", được xem là người xe duyên vợ chồng
Những lời như thế cô cũng chỉ dám nói ra trong lòng.
"Trầm Nghiễn, chân của em gái tôi hình như bị trẹo rồi."
Trầm Nghiễn nhìn Tô Tinh Thần, cô mở một đôi mắt to trong veo và nhìn anh một cách vô hồn, như thể đang điên cuồng muốn gợi ý điều gì đó với anh.
Nghĩ đến những gì mà Tô Tinh Thần đã nói ở Đế Quốc Hoa Đình lúc trước, rõ ràng là muốn ghép đôi anh với Tô Hà. Trào phúng trong mắt của Trầm Nghiễn càng hiện lên rõ ràng, ngu ngốc!
Anh liếc nhìn Tô Tinh Thần, không để ý tới vẻ tha thiết trên mặt cô, tuy rằng có dáng vẻ cười nhạo thế nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng cất lên:
"Xin lỗi Tô tiểu thư, tôi có chuyện khác phải làm."
Anh gật đầu, tránh né Tô Tinh Thần, đi về phía bên ngoài hội quán, Tô Hà cũng nhanh chóng đi theo, nhẹ giọng nói:
"Trầm tiên sinh."
Tô Tinh Thần thấy Tô Hà đuổi theo, giống như các cặp CP khác. Nhìn thấy bóng lưng của Trầm Nghiễn, Tô Tinh Thần không khỏi xoa xoa cánh tay. Trầm Nghiễn đúng là ông hoàng diễn xuất mà.
Kỹ năng diễn xuất của cô còn không tốt bằng anh ta. Chờ một chút. Tô Tinh Thần cau mày, nhịn không được lại ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng của Trầm Nghiễn thêm lần nữa.
Khí trong cơ thể Trầm Nghiễn, rất mạnh. Không giống như lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, sự yếu đuối hiện rõ, như thể mạng sống của anh ấy sắp chết. Nhưng lần này thì khác, sinh khí quanh đầu anh ta rất mạnh mẽ, sống lâu trăm tuổi cũng không có vấn đề gì.
Vừa rồi cô bị những chuyện khác làm phân tâm, lúc này mới phản ứng lại. Chuyện gì xảy ra vậy? Có phải cô đã bỏ lỡ điều gì đó không?
Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Tô Tinh Thần, Tô Kỳ nghi ngờ sờ trán cô, hơi cúi xuống để nhìn chằm chằm vào cô.
"Đi thôi, hôm nay em xảy ra chuyện gì vậy, đối với ma bệnh như anh ta khách khi như thế?
Tô Tinh Thần ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc.
" Anh hai, anh có tin em không? "
Nhìn thấy cô như vậy, Tô Kỳ càng khó hiểu, xoa xoa đầu cô, làm rối tung tóc cô ra.
" Đương nhiên là anh tin em, em hôm nay sao vậy? "
Tô Tinh Thần kéo tay anh xuống, có phần hơi mơ hồ, nhưng giọng điệu vừa thành khẩn vừa nghiêm túc:
" Anh hai, nếu như sau này gặp lại Trầm Nghiễn thì đừng nói những lời như vậy, cứ tránh mặt là được. "
Với tính cách này của Tô Kỳ, nếu Trầm Nghiễn trong tương lai không giả vờ nữa, thì anh trai của cô sẽ là một trong những con cừu non bị gϊếŧ chết. Nhìn thấy cô như vậy, Tô Kỳ không khỏi nở nụ cười, bất cần, không quan tâm.
" Những gì anh nói về anh ta có gì sai? Ma ốm kia bị bệnh đến bộ dáng như vậy, cũng chẳng dám nói gì."
Tô Tinh Thần cắn răng hậm hực.