Chương 2: Làm góa phụ khi kết hôn
Trầm Nghiễn đối phó với Tô gia là chuyện dễ dàng, sở dĩ Tô gia nói từ hôn là muốn Tô Hà thay thế chỗ của Tô Tinh Thần.
Thành thật mà nói, với tư cách là một độc giả, cô biết rất rõ về Trầm Nghiễn.
Trầm Nghiễn là người dễ trêu chọc sao? Anh ta thủ đoạn tàn nhẫn, cười thôi cũng đủ để gϊếŧ người rồi.
Trong truyện có một cảnh làm cô nhớ mãi, Trầm Nghiễn mời nhiều ông chủ đi ăn tối, ai cũng cười nói vui vẻ, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Bỗng nhiên có một lão tổng say bí tỉ, chế giễu Trầm Nghiễn là kẻ bệnh tật, Trầm Nghiễn cười khẽ, cầm khăn trên bàn lên, thong thả ung dung lau miệng, dáng vẻ hết sức ôn nhu vô hại.
Trong một giây tiếp theo, Trầm Nghiễn dùng đôi đũa đâm mù hai mắt của gã lão tổng kia, những người khác cho rằng Trầm Nghiễn yếu đuối, muốn đi lên hỗ trợ gã lão tổng đó, lúc ấy bên cạnh Trầm Nghiễn không có một vệ sĩ nào, Tô Tinh Thần vì hắn mà toát cả mồ hôi, không nghĩ tới, một mình anh ta đấu với hơn mười người, máu bắn tung tóe, dính vào khóe môi của Trầm Nghiễn.
Anh ấy đứng lên, dùng ngón tay lau đi vết máu trên môi, đầu lười khẽ liếʍ, cười như kẻ khát máu, nhìn chẳng khác gì một ác ma. Chỉ vì cảnh trong truyện ấy mà cả đêm cô ngủ không ngon giấc.
Cho nên khi cô trở thành Tô Tinh Thần trong truyện, mỗi ngày đều lo sợ, nghĩ cách ôm chặt đùi lão đại phản diện và xin tha thứ.
Cái bữa tiệc này đúng là do Hoàng Nghiệp tổ chức, cũng là khách sạn thuộc quyền sở hữu của Trầm gia, tuy rằng Trầm Nghiễn không thích náo nhiệt, nhưng Tô Tinh Thần nhớ được lần này anh ta có tới.
Tuy nhiên cô không thấy được bóng dáng của Trầm Nghiễn, chờ đến tâm phiền ý loạn, xoay người nói với Đỗ Tuệ Linh một tiếng, còn mình thì ra sau vườn hoa của khách sạn hít thở không khí.
Rất có thể do cơn mưa buổi sáng, nên trong không khí còn thoang thoảng hơi thở của bùn đất, Tô Tinh Thần buồn chán đi dạo quanh vườn, trong lòng cảm thấy lạc lõng.
Cách đó không xa, bên tai truyền đến âm thanh bàn tán của mấy phu nhân.
"Ôi chao! Các ngươi nói xem, ma ốm của Trầm gia đêm nay có đến hay không?"
"Ai biết được? Thân thể kia của hắn đoán chừng đi không được vài bước liền té xỉu."
"Đúng là một kẻ bệnh, thật đáng tiếc cho gương mặt đó."
Tiếng cười của mấy người phu nhân kia truyền tới, chua ngoa không chịu nổi, Tô Tinh Thần nghe đến nhíu mày, nhịn không được bước lên nói.
"Các người không được nói vậy, Trầm Nghiễn không như thế đâu."
Mấy người phu nhân thấy cô đến, nhìn nhau liếc mắt nói đùa: "Cô làm sao vậy? Không phải cô cũng khinh thường anh ta sao? Thế nào bây giờ lại đi nói giúp? Có phải nhìn trúng cổ phần nào rồi có phải không?"
Tô Tinh Thần mím môi, cảm thấy rất khó chịu.
Khi cô đọc truyện, thân thể của Trầm Nghiễn quả thực rất tồi tệ, hơn nữa trong truyện còn nói hắn có một bí mật, nhưng cô còn chưa xem xong, không biết bí mật đó là gì.
Mặc dù cô bị cảnh tượng kia làm cho sợ hãi, nhưng cô vẫn thấy tội nghiệp cho Trầm Nghiễn. Nếu anh ấy không mắc bệnh, nhất định sẽ là một người nhiệt huyết, một nhân vật nổi tiếng mạnh mẽ, làm sao có thể bị trêu ghẹo thành "Con ma bệnh" được chứ?
"Các người nói bậy bạ gì đó? Tôi chẳng qua là cảm thấy các ngươi cười nhạo sau lưng người khác như thế thật quá đáng, anh ấy bị bệnh cũng không phải lỗi của anh ấy."
Vừa dứt lời, một giọng nói từ phía sau truyền đến, âm thanh có chút yếu ớt nhưng lại mang ý giễu cợt.
"Nếu tôi nhớ không làm, ngày hôm qua chính Tô tiểu thư đã chỉ thẳng mặt tôi mà mắng chửi, nói tôi là ma bệnh sống dở chết dở, khi kết hôn rồi liền trở thành góa phụ."
Tô Tinh Thần cứng người, sững sờ tại chỗ.