"Lão tứ, chỗ của tôi có bình rượu ngon, cậu đem đi đi."
Hạnh phúc đến bất ngờ không kịp đề phòng, sao hôm nay lão đại tốt tính vậy, bị cái gì kí©h thí©ɧ chăng?
Lâu Thanh Xuyên cao hứng như một kẻ ngốc, lớn tiếng nói:
"Cảm ơn lão đại!"
Tần Luật ngẩng đầu liếc nhìn một cái, ngón trỏ đẩy kính. Đúng là thằng ngu mà, không thể cứu vớt được nữa (´ ▽ `) Trầm Nghiễn nhìn sang Tần Luật, mở miệng hỏi:
"Giải quyết xong chưa?"
Ngón tay Tần Luật lướt trên bàn phím, đẹp đẽ như là đang múa, nghe thấy giọng nói của Trầm Nghiễn, anh ta mới ấn nút cuối cùng, ngước mắt lên nhìn, gật đầu nói:
"Đã giải quyết xong."
"Ừ, đi thôi."
Trầm Nghiễn đứng dậy đi ra ngoài, Tần Luật cũng thu dọn máy tính đi ra ngoài, hai tên đần độn đang hi hi ha ha cũng đi theo phía sau,
Sau khi Tô Tinh Thần rời khỏi, cô gặp Tô Kỳ đang đi tìm mình, vội vàng lên tiếng:
"Anh"
Nghe thấy giọng nói của em gái, Tô Kỳ quay người sải bước đi đến, anh đưa tay xoa đầu cô, thấy mắt cô có chút đỏ lên, trong lòng đột nhiên bùng nổ một tia tức giận.
"Liễu Liễu, người nào dám bắt nạt em? Nói anh nghe, anh đi gϊếŧ chết gã đó."
Khóe môi co giật, làm sao mà anh trai cô mỗi ngày lại như một tên xã hội đen vậy? Một lúc sau, Tô Tinh Thần nhận ra rằng, bản thân cô biết quá ít về Tô Kỳ.
"Anh à, không ai bắt nạt em hết, em vừa bị bụi bay vào mắt, dụi nhiều quá nên đỏ lên thôi."
Tô Kỳ nhíu mày, có chút không thể tin, đang định nói gì đó, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trầm Nghiễn đi tới, liền nheo mắt lại, kéo Tô Tinh Thần ra phía sau lưng.
Tô Kỳ nhìn Trầm Nghiễn một mặt, trong mắt mang theo nồng đậm hận ý cùng khinh thường, trong lời nói đều là khinh thường.
"Kẻ bệnh tật hôm nay tinh thần tốt nên quá hội quán chơi à."
Nụ cười ấm áp trên mặt Trầm Nghiễn đã trở thành lớp mặt nạ, trong mắt không một mảnh gợn sóng, đuôi mắt híp lại, cau mày khiến anh ta trở nên phóng đãng hơn.
(Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)Nhưng Trầm Nghiễn còn chưa nói chuyện, Tô Tinh Thần đã nắm lấy cánh tay Tô Kỳ kéo lại phía sau, cùng Trầm Nghiễn cười nói.
"Anh tôi uống say uống say, haha, anh ấy chỉ đùa thôi."
Tô Kỳ bất mãn nhìn Tô Tinh Thần, chỉ vào Trầm Nghiễn, chẳng có chút khách khí nào mà cất lớn giọng khiến cho người đứng xa vài mét còn nghe thấy.
"Tửu lượng của anh rất rốt, vài chai không làm anh say được, còn anh ta, còn không phải là ma ốm sao?"
"Liễu Liễu, anh hai đến rồi, đừng sợ, để anh xem tên họ Trầm này dám làm gì em."
Tô Tinh Thần lo lắng đến sắp khóc, chẳng dám nhìn vẻ mặt của Trầm Nghiễn, không ngừng đánh vào cánh tay Tô Kỳ:
"Anh hai, anh đừng nói nữa, anh ngại em sống chưa đủ lâu hay sao?"
Tô Tinh Thần cô thật muốn khâu miệng tên Tô Kỳ này lại mà, cô vừa mới thể hiện lòng trung thành xong, Tô Kỳ liền phá hỏng hết, rốt cuộc có phải là người thân với nhau không vậy? Mặc dù Tô Kỳ không biết tại sao Tô Tinh Thần lại có thái độ như vậy, nhưng anh vẫn vỗ lưng và nhẹ giọng an ủi cô.
"Được rồi được rồi, anh không nói nữa, đừng tức giận."
Tô Tinh Thần quay đầu liếc nhìn Trầm Nghiễn, anh ta đứng ở một chỗ, vẻ mặt không thay đổi, ôn nhu nhẹ nhàng, không nóng cũng không lạnh. Nhưng Tô Tình Thần lại lo sợ anh ta sẽ tức giận, vì vậy vẫn quay sang giải thích
"Anh hai tôi.. anh ấy uống nhiều quá, không có cố ý, Trầm Nghiễn, anh đừng để bụng."
Trầm Nghiễn trầm mặc nhìn cô, nụ cười trên môi vụt tắt, trong mắt đôi mắt dường như có gì đó phát sáng, nhìn Tô Tinh Thần chẳng có chút cảm xúc nào.