Chương 17: Tôi còn tưởng rằng anh lại muốn còng tay tôi

Trầm Nghiễn vươn tay nắm lấy cổ tay cô, khiến Tô Tinh Thần theo phản xạ muốn rụt lại, nhận ra bản thân quá lỗ mãng nên bắt đầu giải thích:

"Tôi.. Tôi tưởng rằng anh lại muốn còng tay tôi."

Ngón tay của Trầm Nghiễn xoa xoa cổ tay cô vài lần, giống như là đang an ủi cô. Tô Tinh Thần chớp chớp mắt, vừa mới cảm thấy Trầm Nghiễn cũng không tệ cho lắm, chợt nghe anh ta khẽ "A" một tiếng, giương ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Tinh Thần, giọng điệu bình tĩnh trầm ổn, nhưng lại tràn đầy giễu cợt.

"Tô Tinh Thần, là cô xin tôi cho cô một cơ hội, đã như vậy thì đừng nên phàn nàn."

Anh ta nhấn mạnh hai chữ "xin tôi" để cho Tô Tinh Thần hiểu vị trí của cô ấy, cô không có quyền phát biểu với Trầm Nghiễn. Ngừng một chút, Trầm Nghiễn tiếp tục nói.

"Hơn nữa, Tô Tinh Thần, cô phải hiểu một điều là, tôi không phải người tốt, đừng có kỳ vọng bất cứ điều gì ở tôi."

Mặc dù giọng nói của anh không gay gắt, thậm chí có một chút thờ ơ, lời nói ra lãnh khốc vô tình, không lưu lại cho cô một chút ôn nhu thương tiếc hay thương cảm nào.

Tô Tinh Thần nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, khẽ mím môi. Cô không nhìn thấy gì trong đôi mắt Trầm Nghiễn, không biết có phải bị phần đầu tình tiết vở kịch ảnh hưởng hay không, cô luôn cảm thấy Trầm Nghiễn không hề bạo lực như vậy.

Rũ mắt xuống, Tô Tinh Thần cắn khóe môi. Nhìn thấy hai tay của Trầm Nghiễn đặt trên giường, xương ngón tay của anh rất đều đặn và thon dài, điều này làm cho Tô Tinh Thần chảy nước miếng.

Ngón tay chậm rãi duỗi ra, chạm vào ngón út của anh, nhẹ nhàng mềm mại như động vật nhỏ dễ thương lấy lòng chủ nhân, ôn nhu nói:

"Tôi biết anh nói gì, nhưng Trầm Nghiễn, chúng ta không phải là đồng minh hay sao?"

"Tôi nhát gan, nếu anh làm đau tôi, sau này tôi sẽ không làm ấm tay anh nữa đâu."

"Vậy nên, anh đừng làm tôi đau nữa."

Ngón tay cô gái mềm mại, ngập ngừng chạm vào ngón út của anh, giọng điệu thương lượng. Ngón tay Trầm Nghiễn khẽ co lại, sau đó buông ra, quay đầu nhìn Tô Tinh Thần.

(Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

Bên trong ngọn đèn sáng trưng, cô gái toàn thân mặc váy hồng nhạt, khiến làn da trắng nõn như được phủ một lớp phấn, hai má cũng ửng hồng, như một viên kẹo ngon miệng.

Đôi mắt cô vẫn còn có chút đỏ, không khó để nhận ra vừa rồi cô đã khóc, nhưng giờ phút này, cô nhận hết ủy khuất, cẩn thận lấy lòng anh, trông cô mềm mại dễ thương.

Thu hồi ánh mắt, Trầm Nghiễn đứng dậy, rũ mắt xuống, lông mi dài che đi vẻ mặt lạnh lùng.

"Người làm ấm tay như cô không có tư cách bàn điều kiện với tôi"

Vừa dứt lời, tiếng chuông di động của Tô Tinh Thần vang lên. Cô nhìn xung quanh, thấy điện thoại di động rơi ra khỏi túi đang nằm ở cuối giường, cô thấy đó là cuộc gọi của Tô Kỳ liền nhanh chóng ấn nút trả lời.

"Alo, anh."

"Liễu Liễu, em đang ở đâu? Không phải nói em đừng chạy lung tung hay sao?"

Giọng của Tô Kỳ rất lớn, bất cứ ai có thính giác nhạy hơn đều có thể nghe rõ. Tô Tinh Thần len lén giương mắt liếc nhìn phản ứng của Trầm Nghiễn, sau đó khẽ nói:

"Em đang ở nhà vệ sinh, về ngay đây."

"Được rồi, nhanh lên, nơi này nhiều người xấu, anh không yên lòng."

Trong mắt Trầm Nghiễn hiện lên một tia lạnh lẽo, biết có nhiều người xấu, còn mang em gái theo, người nhà họ Tô, đúng là chẳng có đầu óc.

"Vâng, em biết rồi, em cúp máy trước."

Nói chuyện xong, Tô Tinh Thần cúp điện thoại, ngước mắt lên nhìn Trầm Nghiễn, còn chưa mở miệng, thanh âm của Trầm Nghiễn vang lên, dáng vẻ không đếm xỉa, nhẹ nhàng cất lời.