Chương 12: Không sợ cô ấy tức giận khi thấy anh chơi trò này sao?

Chương 12: Không sợ cô ấy tức giận khi thấy anh chơi trò này sao?

"Cái con kỹ nữ Tô Hà kia dám bắt nạt em gái anh, xem anh đánh gãy chân nó!"

Phụt.

Tô Kỳ đã trở lại.

Tô Kỳ là anh trai của Tô Tinh Thần, một muội khống* chính hiệu, giống như cha mẹ cô, luôn bảo vệ Tô Tinh Thần một cách bừa bãi, không phân biệt đúng sai.

(*) Muội khống: Ý chỉ những con người siêu cấp cuồng em gái

Quay đầu nhìn sang, Tô Kỳ cắt tóc húi cua, khuôn mặt thẳng tắp, mặc áo phông đen cùng quần yếm, xuyên qua quần áo có thể nhìn thấy cơ bắp, cùng với hai bắp tay đồ sộ. Là một người có dáng dấp kiên cường.

Thấy anh thật sự định xông lên lầu tìm Tô Hề để giải quyết mọi chuyện, Tô Tinh Thần nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, vươn tay nắm lấy cánh tay anh, vội vàng nói:

"Đừng đừng đừng, anh, đàn ông như anh sao lại đi đánh phụ nữ chứ?"

"Hơn nữa, chính em không cẩn thận mà vấp ngã."

Đừng làm loạn thêm, làm ơn đi, cô muốn sống sao mà khó khăn quá vậy nè? (╥ω╥)

Tô Kỳ quay đầu lại nhìn Tô Tinh Thần, thấy cô chu môi mang vẻ làm nũng, cả người cứng rắn của Tô Kỳ ngay lập tức trở nên mềm nhũn. Tô Kỳ tuy nói lời gay gắt nhưng trong lòng lại cảm thấy yêu thương:

"Nghe nói nói em bị thương ở đầu gối, có lưu lại sẹo không? Em gái của tôi xinh đẹp thế này, không thể để lại sẹo được."

Tô Tinh Thần không khỏi bật cười.

"Anh yên tâm, chỉ va chạm nhẹ thôi."

Tô Kỳ gật đầu rồi ngồi xuống, khoác vai Tô Tinh Thần. Sự tức giận vừa rồi bay mất không dấu vết, thay vào đó là sự dung túng hết mực.

"Liễu Liễu, anh vất vả lắm mới về nhà một lần, hôm nay đừng lên lớp, anh dẫn em đi chơi."

Liễu Liễu chính là biệt danh của Tô Tinh Thần, Tô Kỳ luôn gọi như vậy khi hai người còn nhỏ, nghe đâu chính anh ấy tự đặt biệt danh như vậy.

Tô Tinh Thần hiện là sinh viên năm hai khoa âm nhạc của trường đại học Kinh Đô, hôm nay chỉ có một tiết, nghe Tô Kỳ nói vậy liền vui vẻ gật đầu:

"Được đó, lâu rồi em cũng không ra ngoài chơi với anh."

Quay đầu lại, cô hỏi ý kiến của Tô Kiến Thiết và Đỗ Tuệ Linh:

"Cha mẹ, có được không? Con xin nghỉ thêm một lần nữa, chỉ một lần này nữa thôi."

Đỗ Tuệ Linh vươn tay ôm mặt của cô, động tác mang vẻ thương yêu, trong mắt có sự cưng chiều và dung túng.

"Đương nhiên có thể, tiểu bảo bối đã lên tiếng, mẹ sao không thể đồng ý được?"

"Cảm ơn mẹ."

"Được rồi được rồi, mau ăn đi, lát nữa anh đưa em đi chơi vui vẻ."

"Vâng."

Tô Kỳ luôn bận rộn với công việc kinh doanh ở nước ngoài, anh ấy là một người nghiện công việc, nếu Tô Tinh Thần không bị ngã từ cầu thang xuống và bị thương, có lẽ anh ấy cũng sẽ không bỏ dở công việc mà trở về.

Sau khi ăn xong, anh đưa Tô Tinh Thần đến một hội trường cao cấp.

Bên trong đại sảnh được bố trí rất phong cách, hành lang đều là đá thạch anh, ánh sáng bị cắt thành từng mảnh từng mảnh, Tô Tinh Thần sợ rằng chúng sẽ đột nhiên rơi xuống khi họ bước lên đó. Những viên thạch xung quanh có thể phản chiếu bóng của mọi người, Tô Tinh Thần chưa bao giờ đến một nơi như vậy trước đây, nhìn nơi nào cũng có cảm giác mới lạ.

Họ cùng nhau bước đến một căn phòng, nhân viên đeo một chiếc mặt nạ, chỉ để lộ nửa mặt dưới và đưa cho họ hai chiếc mặt nạ.

Tô Tinh Thần không rõ tại sao mình lại nhận lấy, nhìn sang Tô Kỳ.

Tô Kỳ đeo mặt nạ vào, vươn tay cầm lấy mặt nạ trong tay cô, vừa nói vừa đeo vào.

"Đây là quy tắc ở đây. Tất cả những ai đi vào đều phải đeo mặt nạ."

Tô Tinh Thần gật đầu lúc hiểu lúc không rồi đi theo Tô Kỳ tiến vào.

Những người đàn ông trong phòng đều mang mặt nạ và ngồi thành vòng tròn với nhau, ở giữa là một chiếc bàn kính cực kỳ dài, có thể đủ sáng để soi gương.

Tô Kỳ đưa cô đến một chỗ ngồi, những người bên cạnh vỗ tay hoan nghênh chào mừng

"Woa, anh Kỳ, đây là dẫn theo em gái nào vậy? Không sợ cô ấy tức giận khi thấy anh chơi trò này sao?"