Chương 9: Bán Thảm

Bạch Miêu trộm thấy Dư Hạ đối với một thiếu niên vẫy đuôi lấy lòng, ân cần nịnh bợ đến mức làm người ta không nỡ nhìn thẳng, nhưng tiếc là thiếu niên không hề dao động, như một chú chó con cố tình đâm đầu vào tường.

Nó ở đây đã hai năm, trong tiểu khu không có gì mà nó không biết, nhưng thiếu niên này là một ngoại lệ. Nó chưa bao giờ thấy hắn có một biểu cảm nào khác, cả ngày chỉ có một khuôn mặt không chút cảm xúc.

Trong tiểu khu, hàng xóm láng giềng gặp nhau luôn chào hỏi, nhưng thiếu niên thì không. Nó chưa bao giờ nghe thấy hắn mở miệng nói chuyện.

Sau này vì lòng hiếu kỳ quá mạnh, Bạch Miêu trộm lén vào nhà hắn, phát hiện trong nhà sạch sẽ và yên tĩnh đến mức không có ai sống hơn cả người. Sau đó thiếu niên trở về, nó liền trốn một bên, phát hiện từ đầu đến cuối, thiếu niên không nói một lời, giống như người câm, như một u hồn trong phòng, trầm mặc mà nấu cơm, trầm mặc mà ăn cơm, trầm mặc rửa chén, trầm mặc làm việc của mình, cuối cùng trầm mặc đi ngủ. Trong suốt quá trình làm những việc này, biểu cảm của hắn không hề thay đổi, khiến nó quan sát mấy ngày, càng cảm thấy có chút đáng sợ… không đúng, có chút đáng sợ đối với mèo.

Từ đó trở đi, nó không dám đến gần nữa.

Nghe nói những người như vậy thường có chút thần kinh, ai biết có sở thích đặc biệt nào không, nếu bị hắn phát hiện mình lén vào nhà hắn, liệu có bị trói lại, nhổ hết răng và móng vuốt hay không, nghĩ đến đó mà lông tơ dựng đứng lên.

Bạch Miêu không nói sai, Dư Hạ thực sự là đang tìm Kỳ Diễn.

Mấy ngày nay cậu không ngừng làm nũng và làm trò trước mặt Kỳ Diễn, sáng nay vừa mới làm một lượt để gây ấn tượng, hiện tại lại làm ra bộ dạng chật vật này, quả thực là cơ hội tuyệt vời mà trời cao ban cho, không nắm lấy thì thật đáng tiếc.

Dư Hạ vui vẻ kéo phần chân tay còn lại đã bị cụt chạy chậm qua, quen đường đến chỗ cũ, chui vào trốn kỹ.

Tính thời gian, không còn bao lâu nữa là Kỳ Diễn sẽ trở về.

Hệ thống im lặng nhìn Dư Hạ nằm trong đống lá rụng, vui vẻ mà ngâm nga, một chân còn không ngừng cào đất, thân mình lắc lư theo nhịp, nhất thời vô ngữ, quả thực không muốn nhìn thẳng.

Nếu không phải nói người này ngoài đời thực có thể nổi tiếng?

Da mặt quá dày, kỹ năng diễn xuất quá tinh tế và lô hỏa thuần thanh, một diễn viên thực thụ, khi không có ai theo dõi cũng có thể tự mình diễn ra một cơn mưa gió, còn biết cách tính toán tâm lý người khác. Ngay cả khi làm chó cũng có thể dương dương tự đắc tự tiêu khiển, chuyện gì trước mắt cậu đều không thành vấn đề.

Người bình thường gặp tình huống như vậy, nhất thời cũng vô pháp tiếp nhận, nó từng đồng sự trói định với những ký chủ khác, có những người vì nhiệm vụ mà bị ép xuyên không thành động vật, làm gì cũng bó tay bó chân, không thể giao tiếp với con người, không mấy ngày đã sụp đổ, ôm tâm lý bi thảm “ngươi cũng đừng mong tốt đẹp”, tra tấn hệ thống đến tan nát. Hệ thống không nhịn được lại một lần nữa may mắn, may mà mình có sự chuẩn bị trước, không đem tất cả át chủ bài lộ cho ký chủ xem, nếu không kết cục thê thảm sẽ thuộc về mình. Lại không nhịn được vì bản thân lựa chọn ký chủ mà cảm thấy hài lòng, Dư Hạ không giống với những ký chủ khó khăn khác, cậu rất nhanh đã chấp nhận thân phận của mình, vừa đến đã hòa nhập với những thứ đầu tiên ở đây, thậm chí còn ở nhờ trong nhà người khác, đói bụng cũng không ngại mất mặt, lục thùng rác nói là lục liền.

Gặp phải người lợi hại hơn mình, cậu liền động não một chút, có thể khiến người khác bị hố chết.

Mèo ra tay, chó bị lừa.

Thỉnh thoảng thuận miệng than phiền vài câu, cũng không khiến người ta phản cảm.

Bị một người như vậy nhìn thẳng, hệ thống không nhịn được mà đồng cảm với Kỳ Diễn.

Dư Hạ tự dưng dừng lại động tác, nhíu nhíu mày: “Ngươi đó là cái gì ánh mắt?”

“Hả? Không có mà.” Hệ thống giả ngu, “Không có ánh mắt gì, ta chỉ là một hệ thống, không có hình thể thực, không có đôi mắt đâu ra ánh mắt, ngươi nhầm rồi.”

Dư Hạ: “Ta cảm nhận được!”

Hệ thống kiên quyết không thừa nhận, chuyển đề tài: “Hình như trời sắp mưa.”

Hả?

Dư Hạ thò đầu ra cảm nhận, quả thật trời đang mưa, hắn ở dưới tán cây thấp nên không cảm nhận được, nhưng ra ngoài thì mưa bụi liền bay vào mắt, mát lạnh rất thoải mái.

Mưa không lớn, như sợi tơ, nhưng Dư Hạ lại thu đầu lại.

Mưa tuy không lớn, nhưng nếu dính nhiều lên người, cũng sẽ ngưng tụ thành giọt nước, ướŧ áŧ khó chịu vô cùng.

Cậu xoay người nhắm đôi mắt, run rẩy tai nghe bên ngoài động tĩnh, Dư Hạ đã có thể nhận ra tiếng bước chân của Kỳ Diễn, lại nói có hệ thống nhắc nhở cậu, cậu cũng không lo lắng sẽ bỏ lỡ. Chỉ là chân có chút đau, Dư Hạ nhịn một lúc lâu, không nhịn được, liếʍ vài cái.

“Ký chủ tỉnh tỉnh!” Hệ thống nhắc nhở, “Nhân vật mục tiêu đã trở lại!”

Dư Hạ ngẩng đầu lên, ngốc nghếch nhìn ra bên ngoài.

Kỳ Diễn vẫn mặc bộ đồng phục xanh trắng đan xen, đeo một chiếc túi trên vai, cầm một cây dù chậm rãi đi tới.

Dư Hạ hưng phấn mà kêu một tiếng, định chạy tới, nhưng chân bị thương bị nhánh cây đυ.ng vào, kêu thảm thiết một tiếng, hút vài hơi khí lạnh, che lấy vết thương, chậm rãi bò ra ngoài.

Kỳ Diễn cách tòa nhà còn một khoảng cách, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng chó quen thuộc, hắn liếc nhìn qua, liền thấy từ chỗ bồn hoa chui ra một vật đen tuyền, dưới ánh đèn Kỳ Diễn thấy được đôi mắt xanh quen thuộc kia.

Kỳ Diễn nhìn lướt qua rồi thu hồi tầm mắt, bước chân không dừng lại, mắt thấy sắp tiến vào tòa nhà, Dư Hạ vội vàng kéo chân bị thương hướng về phía hắn bò tới, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ. Khác với tiếng kêu đầy khí lực ngày thường, tiếng kêu của chú chó con lần này yếu ớt và run rẩy.

Kỳ Diễn bước chân chậm lại.

Nước mưa ướt đẫm mặt đất, khiến cho Dư Hạ vốn dĩ đã dơ nay càng thêm bết bát.

Dư Hạ lắc lắc đầu, ba chân chống đất, cái chân sau còn lại vô lực gục xuống kéo lê trên mặt đất, tiến về phía Kỳ Diễn. Thấy hắn cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, Dư Hạ vội vàng lắc lắc cái đuôi, len lén quan sát sắc mặt hắn. Dư Hạ cẩn thận dựa vào chân hắn, quay đầu nhìn chính mình dơ bẩn không dám cọ vào người hắn, nhún nhún cái mũi đen nhỏ, ngửi ngửi trên ống quần của hắn, sau đó nhẹ nhàng cắn cắn vào quần, kéo kéo.

Có vẻ như cảm giác được Kỳ Diễn vẫn luôn im lặng, không có phản ứng gì bất thường, chó con thả miệng ra, lắc lắc cái đuôi, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo chạm vào ánh mắt hạ xuống của Kỳ Diễn, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ với hắn.

Kỳ Diễn không tỏ ra biểu cảm, ngẩng đầu lên, thu lại ô đứng một lúc, những giọt mưa tụ lại trên ô chảy thành dòng, từng chút một rơi xuống mặt đất, nhanh chóng làm ướt một mảng.

Kỳ Diễn quay đầu bỏ đi.

Dư Hạ: “?????”

Như vậy mà cũng không được? Cậu thực sự muốn ngửa mặt lên trời mà kêu to.

Kỳ Diễn tất nhiên đã thấy vết thương trên chân con chó con, đỏ tươi một mảng.

Trên thế giới này, bất luận ngươi là người hay là động vật, đều phải tuân thủ một nguyên tắc, cá lớn nuốt cá bé. Hắn vô tình biết vật nhỏ này bị ai làm bị thương, muốn trách chỉ có thể trách nó không có bản lĩnh.

Một vật nhỏ chỉ biết lấy lòng người khác, bị đối xử như thế nào đều là do tự nó tìm lấy.

Khi đến chỗ rẽ, Kỳ Diễn lại quay đầu nhìn thoáng qua, liền thấy con - chó - nhỏ ngồi xổm tại chỗ, ngốc nghếch nhìn theo hướng hắn, sau đó cúi thấp đầu, liếʍ liếʍ chân mình, rồi cô đơn xoay người, chậm rãi bò lại chỗ bồn hoa.