Nói đếđến Trân Tu Các.
Tiểu nhị nhận hai bát viên khoai môn, việc đầu tiên là đem đến cho chưởng quỹ.
"Chưởng quỹ, đây là của tiểu cô nương bán gừng tây dại tặng."
Cung Sinh Đường đang xem sổ sách, bận rộn tập trung, không nghe rõ tiểu nhị nói gì, chỉ vội vàng đáp: “Để đó đi."
Tiểu nhị không dám làm phiền thêm, đặt bát chè khoai dẻo giữa bàn rồi lui ra ngoài.
Sau đó, hắn ta chạy đến góc khuất.
Trong giỏ vẫn còn phần của mình, hắn ta phải thưởng thức thật kỹ.
May mà tiểu cô nương không làm hắn ta thất vọng.
Sau một thời gian để nguội, chè khoai dẻo đã hoàn toàn lạnh, không những không cứng lại mà còn trở nên dai ngon, mỗi miếng cắn vào đều khiến người ta không thể ngừng lại.
Tiểu nhị vừa ăn vừa uống nước đường, ăn hết bát chè khoai dẻo đã no nửa bụng.
Hắn ta đang thỏa mãn đánh một cái ợ thì đột nhiên có một bàn tay đập vào vai hắn.
“Tiểu Chu, lão Cung đâu?” Một người đàn ông áo đen cầm dao đi tới, tiện thể liếc nhìn bát không trong tay hắn ta: "Lén ăn cái gì mà ngon thế?"
Tiểu nhị nuốt ợ vào họng, thở dài một hơi: "Ở phòng số một xem sổ sách, Tưởng hộ vệ, ngươi dọa ta chết khϊếp. Ta không ăn trộm, ta... Ta ăn đồ người ta cho."
“Đồ gì ngon mà phải trốn ở đây ăn?" Người áo đen cười cười: "Sao không để lại cho ta chút thử xem."
Tiểu nhị đặt bát không ra: "Ờm, ta hết rồi, nhưng chưởng quỹ có lẽ còn, hắn bận đến không có thời gian ăn."
"Được, ta đi tìm lão Cung.” Người áo đen xoay người lên lầu, vào phòng số một.
Cung Sinh Đường quả thật rất bận.
Đồ trên bàn cũng chưa đυ.ng đến.
Thấy người áo đen bước vào, Cung Sinh Đường không ngẩng đầu: “Tưởng hộ vệ lại đến tìm đầu bếp sao?"
"Đầu bếp lần trước không ổn, công tử rất không hài lòng.” Tưởng hộ vệ ngồi xuống bên bàn có bát chè khoai dẻo: "Ngươi tìm cho ta thêm hai đầu bếp nữa, phải là những người giỏi nhất, có kinh nghiệm lâu năm."
"Rốt cuộc là món sơn hào hải vị gì mà đầu bếp trong phủ không làm được, đầu bếp của Trân Tu Các ta cũng không làm ra?" Cung Sinh Đường ngừng tay, cau mày: "Trước đây ngươi mang đi đã là đầu bếp giỏi nhất trong quán rồi."
"Lão Cung, ngươi hiểu biết rộng, tìm thêm vài đầu bếp cho ta, không cần hạn chế là của quán nào, chỉ cần có thân phận chính đáng là được." Tưởng hộ vệ nhìn bát chè khoai dẻo đầy màu sắc với ánh mắt đầy tò mò.
Công tử nhà hắn ta muốn hương vị y như đúc, thật khó cho hắn ta quá.
"Ta nói, ngươi tìm thấy hương vị ở đâu thì đến đó tìm người làm chẳng phải được rồi sao." Cung Sinh Đường đặt cuốn số xuống, có chút bất đắc dĩ.
"Đâu có được, công tử là ai chứ, làm sao có thể ăn đồ của dân quê, nếu ăn ra vấn đề gì thì sao?" Tưởng hộ vệ nghiêm nghị: “Việc này nhờ cậy lão Cung rồi, xong việc ta nhất định sẽ xin công tử thưởng cho ngươi."
Cung Sinh Đường đan tay vào nhau, không nói gì.
Thưởng cái gì chứ, đừng đến làm phiền ông ta nữa là tốt rồi.
"Thôi được, ta sẽ tìm thêm hai người nữa, nếu vẫn không được, ngươi phải tự nghĩ cách." Cung Sinh Đường nhìn vào bát nhỏ giữa bàn: "Đến giờ ăn trưa rồi, để ta gọi vài món nhỏ, cùng uống một chén?"
"Không cần ăn trưa, nhưng ta thấy bát này cũng được đấy, nhìn tiểu Chu ăn mà mặt mày hớn hở, ta cũng tò mò không ít.” Tưởng hộ vệ cười: "Có mặt ở Trân Tu Các, chắc là món mới, lão Cung ngươi bảo đầu bếp làm thêm đi, bát này ta ăn trước."
Hắn ta không khách sáo, ngồi xuống bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Cung Sinh Đường còn chưa kịp phản ứng thì bát đã trống không.
"Không tệ, rất ngon, rất ngon." Tưởng hộ vệ xuất thân từ vệ binh, không câu nệ tiểu tiết, ăn xong đặt bát đũa xuống, lau miệng rồi rời đi.
Để lại Cung Sinh Đường nhìn bát không mà ngơ ngác.
Đây là món mới do đầu bếp Trân Tu Các nghiên cứu ra sao?