Chương 24: Tặng cho ai?

Để kết hợp với bột sắn, bí đỏ cần chọn quả già, gọt vỏ, bỏ ruột và cắt thành miếng, cùng với khoai sọ cho vào nồi, nhưng phải sắp xếp riêng biệt, không được lẫn lộn.

Đun sôi nồi nước lớn, hấp trong hai mươi phút, đến khi có thể dễ dàng xiên qua bằng đũa là chín.

Lấy bí đó và khoai sọ ra, dùng thìa nghiền thành bột, rắc đều bột sắn vào, trộn đều thành hỗn hợp bột nhão.

Thông thường, khi làm viên khoai, người ta sẽ trộn bột sắn vào ngay, nhưng thực ra làm thế rất khó để nhào thành viên.

Lúc này, tài nghệ của đầu bếp cao minh mới được thể hiện.

Ôn Tự Cẩm trực tiếp lấy một muỗng nước sôi, đổ vào hỗn hợp bột nhão, trước tiên nhào thành những viên bột nhỏ ướt, sau đó mới trộn đều với phần còn lại.

Sau một quá trình điều chỉnh độ ẩm ngắn ngủi, bí đỏ nghiền và khoai sọ nghiên trở thành hai khối bột.

Thời đại này chưa có khoai lang tím, nhưng có rau dền đỏ.

Rửa sạch rau dền đỏ và nấu lâu cho đến khi nước chuyển màu tím, vớt rau dền mềm nhừ ra, cho khoai sọ trắng vào nấu cùng, nấu đến khi khoai sọ ngấm màu tím, rồi vớt ra nghiền và nhào bột.

Nước sôi dùng để nhào bột cũng phải là nước đã nấu rau dền đỏ.

Màu tím này tuy không đậm như màu của khoai lang tím, nhưng cũng rất bắt mắt và đẹp.

Màu tím nhạt, màu vàng nhạt, màu trắng tinh.

Ba khối bột đặt trên bàn, chưa bắt đầu chế biến đã thu hút ánh nhìn của mấy đứa trẻ.

Khi Ôn Tự Cẩm nhào khối bột thành những dải dài, rồi cắt thành miếng nhỏ bằng ngón tay cái, mấy đứa trẻ không nhịn được thốt lên khen ngợi.

Làm sao có thể phối màu đẹp đến vậy.

Bột trắng pha chút màu tím, bột tím lại có màu vàng, kết hợp lại vừa lấp lánh vừa không chói mắt, là loại phối màu khiến người ta nhìn vào đã thèm ăn.

Nhưng đó chưa phải là tất cả.

Khi Ôn Tự Cẩm dùng nước nóng luộc những viên bột cho đến khi nổi lên, rồi vớt ra để vào bát, thêm nước đường, từng viên bột xung quanh trong suốt, bên trong đậm đà, kèm theo hương thơm ngọt ngào, khiến người ta không thể không thèm thuồng.

"Mọi người đến nếm thử đi.” Ôn Tự Cẩm không hẹp hòi, múc cho mỗi đứa trẻ một bát.

Nước đường đã được để nguội từ trước, đổ vào bát, thêm chút táo đỏ khô và lạc nghiền, một phần tráng miệng nhỏ đã hoàn thành.

Hiện tại, nó vẫn còn hơi ấm.

Lần đầu tiên cắn vào, chỉ cảm thấy ấm mềm ngọt ngào, nhai vài miếng, nhiệt độ giảm xuống, lại thấy dai dai sần sật, nhai thêm vài cái nữa, nuốt xuống bụng, cảm giác dễ chịu lan tỏa từ miệng xuống tận đáy lòng.

Viên khoai thì không có vị, nhưng nước đường lại ngọt nhẹ, táo đỏ chua chua, lạc thì thơm bùi.

Ăn riêng từng thứ không thể gọi là ngon, nhưng khi kết hợp lại, cảm nhận sự hòa quyện trong miệng, nhai, nghiền, thì hương vị đó thực sự khiến người ta muốn nuốt cả lưỡi.

"Ngon, ngon thật, thật sự rất ngon." Tần Nham ôm chặt bát, nước mắt gần như trào ra.

Ngay cả trước khi có nạn đói, cô nhóc cũng chưa từng ăn thứ gì ngon như thế này.

"Tỷ tỷ làm món gì cũng ngon, Thủy Linh thích ăn, cả đời cũng thích ăn.” Cô bé không ngớt lời khen ngợi, như thể lời khen chẳng tốn tiền.

Ôn Tự Cẩm không nhịn được cười, múc thêm một muỗng cho cô bé.

Cô bé ăn càng thêm vui vẻ.

Khi đã no nê, Tần Nham đi dọn dẹp bát đũa, Ôn Tự Cẩm nhìn ba bát chè khoai dẻo còn lại mà trầm ngâm.

Một bát để lại cho Trương Thúy Hương, còn hai bát... Thì tặng làm phước đi.

"Nhà mình có hộp đựng thức ăn không?" Ôn Tự Cẩm hỏi.

Tần Nham đang rửa bát, không phản ứng kịp.

Yến Nguyệt Sênh bên cạnh nhíu mày: "Tỷ định đem thứ này tặng cho ai?"

Hoặc có thể nói, ai có thể khiến Ôn Tự Cẩm bỏ công sức xay bột sẵn, làm thành viên, nấu chín rồi mang tặng.

Chẳng lẽ, là người nhà họ Yến?

Nhưng nhanh chóng, Yến Nguyệt Sênh lại gạt bỏ ý nghĩ đó.

Kể từ khi trải qua nạn đói và chạy loạn, kế tỷ đột nhiên không nhắc đến nhà họ Yến nữa, thậm chí còn rất thờ ơ với nhà họ Yến.

Yến Nguyệt Sênh tự dưng chắc chắn, kế tỷ bây giờ còn không ưa nhà họ Yến hơn cả mình, nên càng không thể là đưa thức ăn cho nhà họ Yến.

Vậy thì có thể là ai?