Nàng rũ lông mi xuống, trầm ngâm một lát.
Ôn Tựa Cẩm không biết trong lòng Yến Nguyệt Sanh đang sóng to ngập trời như thế nào trong một lát này, nàng chỉ là đang nghĩ chính mình cô đơn cả nửa đời, lại nghĩ đến cảm giác có người làm bạn bên người dường như cũng không tồi.
“Cái đó… được rồi.” Cuối cùng, nàng nói ra hai chữ này.
Sau khi đưa đứa nhỏ có muôn vàn suy nghĩ phức tạp đi ngủ, Ôn Tựa Cẩm lại ở bên ngoài đi vòng một vòng.
Trước đây, nàng không có ý định hòa hợp với mấy đứa trẻ. Khi gặp vấn đề, nàng chỉ tự mình giải quyết chúng. Nếu sau này sống lâu, việc che đậy vẫn là điều cần thiết.
Nghĩ kỹ trước sau, đáy lòng nàng cảm thấy thoải mái và trở về phòng nghỉ ngơi.
Thời buổi này, khi có thiên tai, người thiệt thòi chính là những người dân thấp cổ bé họng, những người phải dựa vào trời để mưu sinh.
Vì vậy, hầu hết những người di cư về phía nam để thoát khỏi nạn đói đều đến từ các quận và thị trấn trực thuộc.
Ví dụ như huyện An Dương trực thuộc huyện Minh Dương. Về cơ bản, tất cả người dân ở thị trấn Tây Dương trong huyện đều đã rời đi.
Huyện An Dương là một thành lớn, mặc dù có một số người nghèo nhưng cũng có nhiều người giàu hơn, vật tư cũng khá đầy đủ, không đến mức phải bóc vỏ cỏ dại và cây cối để dùng.
Tất nhiên, những thứ có thể thấy được chắc chắn sẽ không còn thứ gì có thể ăn được.
Cho nên muốn có thể nghĩ cách, cũng chỉ còn lại thứ được chôn trong lòng đất.
Ngày hôm sau, vào sáng sớm, Ôn Tựa Cẩm liền khiêng cái xẻng ra cửa.
Nàng muốn xuống ruộng đào bảo bối.
Yến Nguyệt Sanh vì thực hiện lời hứa của chính mình, kéo chân què muốn đi theo, Ôn Tựa Cẩm liền cho cậu một chiếc giỏ để xách.
Kết quả dư lại hai cái củ cải nhỏ không có việc gì làm.
Yến Minh Lãng im lặng hồi lâu, kìm nén quan điểm của mình: Ca ca cậu bé dù chân tay bị hạn chế cũng có thể đi làm, đương nhiên cậu bé khỏe mạnh thì không thể trốn ở nhà được.
Ôn Tựa Cẩm nhìn cậu bé thân cao vừa 1 mét, gương mặt hơi hơi co giật.
Sau đó, Yến Thủy Linh cũng nhào tới, nịnh nọt cười: “Tỷ tỷ, Thủy Linh muốn đi cùng tỷ tỷ, Thủy Linh không muốn ở nhà một mình.”
Được rồi, cả nhà có thể ra ngoài.
Đưa cho Yến Thủy Linh một cái giỏ nhỏ, đưa cho Yến Minh Lãng một cái cuốc, đưa cho Yến Nguyệt Sanh một cái giỏ lớn, Ôn Tựa Cẩm khiêng một cái xẻng bự.
Tỷ đệ muội bốn người đang muốn ra khỏi cửa, Tần Nham không biết từ nơi nào chui ra cũng chạy tới.
Trên khuôn mặt anh khí của cô bé có chút xấu hổ, hai tay xoa xoa góc quần áo, như thể có điều gì muốn nói nhưng không thể nói được..
Ôn Tựa Cẩm nhếch khóe miệng, chỉ vào một cái bao tải trên mặt đất: “Muội giúp cầm cái túi này đi.”
“A. Được ạ.” Tần Nham vui vẻ gật đầu, cầm lấy bao tải đi theo sau.
Tổng cộng có năm đứa trẻ, chúng đi ra ngoài rất hoành tráng, trông khá bắt mắt.
Nhưng rất nhanh, khi bọn trẻ sang khu rau dại gần cổng thành thì không có ai để ý.
Có mấy đứa nhỏ muốn đào rau rừng để ăn, nhưng lại không nghĩ rằng những thứ ăn được đã bị đào đi từ lâu nên chẳng lấy được gì.
Đang là giữa mùa hè, khu vực lẽ ra phải được bao phủ bởi cây xanh tươi tốt đã bị đào bới chỗ này chỗ kia, như thể bị chó gặm qua.
“Tỷ tỷ, tại sao nơi này không có gì cả ?.” Yến Thủy Linh ôm cái giỏ nhỏ, chu cái miệng nhỏ lên: “Chuyến đi của chúng ta vô ích sao?”
“Đương nhiên không phải rồi.”
Ôn Tựa Cẩm cười thần bí, dùng chân đem xẻng giẫm xuống đất một cái, sau đó lại dùng lực đào lên.
Mấy đứa trẻ thấy vậy đều vô cùng ngạc nhiên, tự giác quây chung quanh thành một vòng.
Người ta khi hái rau lá, luôn hái tận gốc, không có người đào đất tìm, cho nên Ôn Tựa Cẩm dùng xẻng đào ra rất nhiều thứ.
Sau khi dỡ bỏ khối bùn và đẩy lớp đất xung quanh sang một bên, một vật thể màu vàng nhạt lộ ra.