Chương 5: Phong Cảnh đã từng

Dư Huy là nhị thiếu nhà họ Dư, hiện tại còn là Phong gia phu nhân, địa vị càng ngày càng cao, thuộc hạ có thể sai sử cũng càng ngày càng nhiều.

Phong Tồn Quang đem trợ lý riêng Lê Thụy giữ lại tại công ty, một là giúp Phong Tồn Quang xử lý công việc tập đoàn, hai là khi Dư Huy có cần gì thì có thể tùy thời kêu hắn.

Vị trợ lý này của Phong Tồn Quang được xếp vào hàng ngũ nam nhân Beta tinh anh phi thường, tuy rằng chỉ là một Beta, nhưng là rất nhiều Alpha mà năng lực đều không bằng hắn, vẻ ngoài đều đạt tiêu chuẩn như một Alpha trội.

Sau khi nhận mệnh, Lê Thụy đã điều tra xong thân phận của những gia trưởng không nói đạo đức mà dám ra mặt giáo huấn một đứa trẻ, Dư Huy liền kêu Lê Thụy an bài người cho bọn họ nếm mùi bị giáo huấn, đồng thời cũng cảnh cáo bọn họ quản giáo hài tử trong nhà cho tốt, cũng sắp thành thiếu niên, không nên như vậy mà không biết lớn nhỏ đúng sai.

Phong An đưa Dư Huy tham quan một vòng lớn Phong trạch từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, có thể thấy được Phong Tồn Quang đặt nhiều tâm tư vào việc bố trí lại không gian, dĩ nhiên là dự vào thẩm mỹ của Dư Huy mà an bài hết thảy. Phong trạch diện tích rất lớn, đi bên cạnh nghe Phong An giới thiệu cặn kẽ từng câu từng câu, đến khi dạo quanh tòa nhà xong vậy mà đã tới thời gian ăn cơm chiều rồi.

Phong Cảnh cho dù lại không tình nguyện cũng chỉ có thể từ trong phòng bước xuống lầu ăn cơm, đã trôi qua nhiều giờ rồi mà vẫn còn cộc cằn, trên mặt như viết lên dòng chữ “Ta là một tên khó chịu”.

Dư Huy tâm tình không tồi, Phong An hỏi cậu buổi tối muốn ăn cái gì liền không chút do dự mà đáp ứng. Trên bàn được bày ra nhiều món như gà cay nồng, thịt luộc lát mỏng, cứ thế từng món từng món được mang lên làm Phong Cảnh lại một lần nữa đã thấy một đả kích không nhỏ.

“Minh tinh như các ngươi không phải lúc nào cũng khắt khe việc chăm chút bề ngoài sao? Ngươi ăn cay như thế thực sự không có vấn đề?” Phong Cảnh nghĩ đến cảnh Dư Huy sau khi ăn những món này liền bị nổi mụn đỏ ghê rợn mà đi diễn liền cảm thấy thật kinh khủng.

Dư Huy bình tĩnh mà gắp một khối gà cay “ác quỷ”: “Không sao? Nếu không ổn thì ta không đi công tác là được.” Nguyên chủ này của cậu đặc biệt rất giàu, Phong Tồn Quang cũng đặc biệt rất giàu, hiện tại số dư tài khoản của Dư Huy là một con số cực khủng do việc kết hôn của cậu cùng Phong Tồn Quang làm cho cổ phần hai nhà Dư-Phong tăng lên đáng kể, tiền nhiều đến nỗi cả đời cũng xài không hết.

Phong Cảnh gắp lát thịt mà tay run run, hắn phát hiện hắn luôn vô pháp phản bác được lời nói của Dư Huy, cho nên, người này tuyệt đối là có độc, nên tránh?

“Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của kỳ nghỉ, cậu đêm qua đã tan học, sao lại không về nhà?” Dư Huy tự giác đảm đương trách nhiệm của phụ huynh đối với Phong Cảnh.

Phong Cảnh sửng sốt, cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: “Ngày hôm qua đám ngốc kia lên kế hoạch đi ức hiếp một tên Beta, ta biết chuyện liền không nhịn được mà ngăn cản vì thế mà không về nhà.”

Dư Huy nghe xong liền xoa xoa huyệt thái dương: “Cho nên đây nguyên nhân mà cậu bị đánh đến thảm?”

Phong Cảnh: “Ai thảm!”

Đùa à, Phong Cảnh hắn sẽ chịu thừa nhận bản thân đánh không lại đám tiểu tử ngu ngốc kia sao?

Dư Huy có lệ: “Đúng đúng đúng, ngươi không có.”

Lại hỏi: “Chuyện của cậu Beta kia như thế nào? Ta nhớ rõ điều lệ quản lý của trường học các cậu rất nghiêm khắc mà? Sẽ mặc kệ học sinh làm bậy?”

Phong Cảnh cắn chiếc đũa, không chút để ý mà nói: “Lão hiệu trưởng trước kia về hưu, hiện tại hiệu trưởng là tên ngốc họ Triệu, loại trường tư lập này đối với con riêng không thấy nhiều với lại không được đối xử tốt, nếu học sinh là con riêng mà còn là Beta liền sẽ không được coi trọng, cho nên rất dễ bị khinh thường. Dĩ nhiên, còn có một nguyên nhân là đám tiểu nhân ngu ngốc kia ghen ghét tên Beta đó, tên đó rất lợi hại, mỗi đợt thi cử đều cùng ta so kè hạng nhất, đạt được giải thưởng còn nhiều hơn ta.”

“Không được nói thô tục.” Dư Huy căng thẳng nhíu mày, trong tiểu thuyết hình chưa từng viết Phong Cảnh là người há miệng là mắng chửi người khác ngu ngốc nha?

Phong Cảnh đầu co rụt lại, làm bộ chính mình không nghe thấy, gặm đùi gà gặm đến đặc biệt chăm chú.

Dư Huy tiếp tục hỏi: “Thành tích cậu rất tốt, nhất định là được trường học hoang nghênh.” Thời đại học sinh, người trẻ tuổi thích nhất chính là bản thân đạt thành tích tốt, lớn lên được người yêu thương.

Phong Cảnh: “Không, trường tư lập có rất nhiều học sinh con nhà có tiền, đều ngắm ngầm dựa trên nguyên tắc so sánh gia thế mà đối xử, so với học sinh gia đình bình thường liền thấy rõ, trường này biết rõ người nào nên tuyển, người nào không nên tuyển.”

Nếu hắn là con chính thất, trong trường sẽ có không ít Omega thậm chí là Beta sẽ theo đuổi điên, nhưng hiện thực hắn lại là con ngoài giá thú, tuy rằng so thành tích thì hắn có tương lai cực kỳ sáng lạng, tuy vậy, chức vị bạn đời người thừa kế Phong gia vẫn mê hoặc hơn.

Dư Huy xuất thân từ cô nhi viện, chẳng sợ gì về sau lại vào giới giải trí đạt được thanh danh vang dội nhưng lại chưa từng chân chính mà tiếp xúc các gia tộc hào môn, cậu hoàn toàn không biết thực ra thế giới của những gia đình quyền quý hiện thực là như thế.

“Về sau đừng luôn miệng nói đến con riêng, ba của cậu nghe được sẽ không vui.” Dư Huy tiếp xúc cùng Phong Tồn Quang không lâu nhưng cũng nhìn ra được việc Phong Tồn Quang đối với Phong Cảnh rất thương yêu, nếu không lúc trước sẽ không giữ lại hắn.

Trong tiểu thuyết có đề cập ngắn gọn tình huống Phong Cảnh đến Phong gia như thế nào, mẹ ruột Phong Cảnh ôm trong tay Phong Cảnh khi còn bé tí quỳ gối trước cửa Phong trạch cầu xin Phong gia đem Phong Cảnh cưu mang.

Phong lão gia tử đối với việc sự xuất hiện đột ngột của một đứa con rơi cực kỳ không vui, không cho phép Phong Tồn Quang nhận hắn nhưng Phong Tồn Quang vẫn kiên quyết thu nhận Phong Cảnh, hơn nữa còn giữ lại chăm sóc ở Phong trạch. Cũng chính vì thế mà Phong lão gia tử tức giận liền mang theo thái thái dọn ra khỏi Phong trạch.

Phong Cảnh thả chậm động tác nhai nuốt, sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu: “Dư tiên sinh, ngươi biết ta sinh ra như thế nào sao?”

Dư Huy ngẩn người, trong tiểu thuyết chỉ miêu tả kĩ lưỡng hình ảnh sau hắc hóa của Phong Cảnh tàn bạo tàn nhẫn như thế nào, căn bản không có đề qua trước đó Phong Cảnh đã từng là cậu thiếu niên như thế nào.

“Năm sinh nhặt 18 của ba, người bị kẻ khác tính kế, uống phải ly rượu bị hạ dược, mà mẹ ta được kẻ đó cho tiền đi vào phòng cùng ông ấy làm chuyện đó mới có ta.” Phong Cảnh tự giễu mà cười cười, “Ba ta không bao giờ có khả năng vì một đêm hoang đường mà cưới nữ nhân dám tính kế ông ấy, nhưng người cũng không có trách mẹ ta, chỉ khiến mẹ ta rời đi, trả cho bà ấy số tiền rất lớn, kêu nàng hảo hảo sinh hoạt, không cần lại làm loại chuyện này. Chỉ là ngoài ý muốn bà ấy lại có thai ta, nàng không hiểu biết pháp luật, lúc trước còn nghĩ đến mẹ nhờ con gả vào hào môn, có được vị trí phu nhân nhà quyền quý nhưng khi nàng biết được con rơi không có quyền kế thừa liền muốn phá bỏ ta thì đã không kịp.”

Phong Cảnh buông đũa xuống, nghiêm túc mà kể lại: “Nàng liền như vậy mà sinh ta ra, nuôi dưỡng đến khi ta ba tuổi liền nói bản thân mắc bệnh, muốn chết, nên không thể tiếp tục nuôi ta nên muốn đem ta đến Phong gia, cho ta làm đại thiếu gia nhà họ Phong.”

Mẹ đẻ của Phong Cảnh ôm đứa trẻ Phong Cảnh chỉ mới ba tuổi, né tránh bảo an tuần tra, trực tiếp chạy tới cửa Phong Trạch quỳ xuống, muốn Phong gia nhận nuôi Phong Cảnh.

Đến bây giờ Phong Cảnh vẫn nhớ như in hình ảnh Phong lão gia tử nhìn hắn bằng ánh mắt hung ác như hận không thể xé hắn còn Phong lão thái thái thì khóc lóc thảm thiết, cùng với ánh mắt ba hắn kinh ngạc lúc sau liền bình đạm tiếp thu.

“Dư tiên sinh, ba ta năm nay đã 36 tuổi, có rất ít Alpha giống ông ấy sắp 40 tuổi mới kết hôn, không có gia đình quyền thế nào nguyện ý tiếp thu một đứa con rơi ở lì tại Phong trạch mười mấy năm.” Phong Cảnh nói, “Sự tồn tại của ta, là một lỗ hổng trong cuộc đời của ba ta, vốn dĩ nên xin lỗi ông ấy, cho nên ta luôn thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, không nên tham quá nhiều, bởi vì ta không xứng.”

Dư Huy xoa xoa hốc mắt có chút ướŧ áŧ, nhìn Phong Cảnh mà mỉm cười: “Không, không có, hết thảy mọi chuyện đều không có ảnh hưởng, chỉ cần người một nhà chúng ta có thể chung sống hòa thuận, những cái khác hết thảy đều không quan trọng.”

Nhà ăn to như vậy mà chỉ có hai người, quá mức yên tĩnh làm, mà sự yên tĩnh này lại đánh trúng tâm trạng.

Phong Cảnh không có khả năng quyết định hắn sinh ra như thế nào, cho nên hắn tận lực tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận bản thân, chỉ là càng ngụy trang rắn rỏi mọi thứ càng trở nên khó chịu.

Dư Huy lúc này bỗng nhiên nhớ tới, cậu cùng Phong Tồn Quang kết hôn, Dư Tà Dương chưa từng có bắt bẻ chuyện Phong Tồn Quang có một đứa con riêng, hắn chỉ ghét bỏ bản thân không bảo vệ tốt em trai.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~