Chương 11: Xung đột

Phong Tồn Quang cùng Dư Huy ăn tối bên ngoài rồi mới trở về Phong trạch, nơi đây bị Phong Tồn Quang cố ý điều chỉnh lại nên đã mất đi vẻ náo nhiệt thường ngày, tiếng côn trùng kêu vang có vẻ im ắng.

Không khí Phong trạch lúc này cực kỳ âm trầm như thể nồng nặc sát khí, chỉ có một nguyên nhân —— Phong tiên sinh cùng Phong thái thái tới.

Mười mấy năm trước, Phong Tồn Quang khăng khăng muốn nhận nuôi Phong Cảnh, xưa nay chưa từng cùng phụ mẫu xung đột, chỉ là lúc ấy Phong phụ đã vô lực không còn khả năng tung hoành trên thương trường liền giao lại cho nhi tử, như vậy cả tập đoàn cổ phần Phong Tồn Quang chiếm ưu thế tuyệt đối, thế là Phong phụ dưới sự tức giận mang theo thê tử dọn ra khỏi Phong trạch, tìm một nơi ở khác, đưa ra lời thề độc nếu Phong Tồn Quang muốn nhận đứa con rơi Phong Cảnh này thì cứ coi như bọn họ cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, họ coi như không có đứa con Phong Tồn Quang này tồn tại.

Đi vào trong nhà, chỉ có quản gia Phong An ở, giúp việc đều đang làm việc ở nhà sau. Phong Đông Đình cũng không có khả năng để người khác biết được chuyện xấu trong nhà,

“Phong Tồn Quang ngươi đã trưởng thành, ta cùng mẹ ngươi đều không quản được ngươi nữa, chuyện kết hôn hệ trọng thế này liền không có sự đồng ý của chúng ta, thật là đứa con hiếu thảo a.” Phong Đông Đình bày ra nhiều loại thái độ, bộ dạng cao cao tại thượng mà phán xét.

Lệnh người không mừng.

Phong Tồn Quang không một chút tức giận: “Nếu hai người đã có ý không muốn cùng đứa con này có liên quan, cần gì phải thông báo.”

“Phản nghịch!” Phong Đông Đình giận dữ, đứng phắt dậy chỉ thẳng vào mặt Phong Tồn Quang mà mắng, “Mười bốn năm trước ngươi một hai nhất quyết lưu lại một thằng con hoang, chuyện này cũng thôi đi, con rơi không có quyền thừa kế, không ảnh hưởng đại cục, nhưng ngươi lại dám cùng một tên ý đồ dơ bẩn xấu xa kết hôn!”

Phong Tồn Quang ánh mắt tối sầm đi vài phần, tin tức tố mênh mông nổ tung, tràn ngập trong không khí, Phong Đông Đình cùng Phong thái thái Nhiễm Anh đang im lặng bên cạnh cảm nhận được liền thay đổi sắc mặt.

“Ngươi! Cái tên bất hiếu! Ngươi dám dùng tin tức đố áp chế cha mẹ ngươi! Súc sinh!”

“Ông vừa mới mắng em ấy.” Phong Tồn Quang tỏa tin tức tố ngày càng nồng đậm, Phong Đông Đình bị tin tức tố áp chế mà ngã ra sô pha, Nhiễm Anh lúc này sắc mặt trắng bệch.

Dư Huy nhẹ nhàng kéo góc áo Phong Tồn Quang: “Tồn Quang, thu hồi tin tức tố đi.” Như thế nào thì cũng là phụ mẫu của Phong Tồn Quang, dùng tin tức tố áp chế hai người họ thì cũng không phải đạo.

Phong Tồn Quang sắc mặt dịu đi một chút, tin tức tố liền chậm rãi thu hồi. Xem qua Phong Đông Đình cùng Nhiễm Anh, hai bị hắn dọa đến toát mồ hôi ướt áo.

“Hai vị là cha mẹ Tồn Quang, tôi cùng nên gọi hai người là cha mẹ, chẳng qua hai vị thoạt nhìn cũng không thích tôi, tôi cũng không muốn miễn cưỡng hai vị, chỉ là hai người đã lớn tuổi, không phải nên hảo hảo mà an hưởng tuổi già sao?” Dư Huy nhớ rõ, trong tiểu thuyết Phong Đông Đình cũng một đao mà đánh bại Phong Cảnh, lúc Phong Tồn Quang chết đã cho Phong Cảnh một đả kích thật lớn.

Phong Đông Đình ánh mắt rơi trên người Dư Huy rất nhanh liền rời đi, giống như xem phải một thứ đồ dơ bẩn, chỉ đối Phong Tồn Quang nói: “Ngươi địa vị như thế nào, hắn là cái gì, ngươi đáng nhẽ nên cùng một Omega hào môn ưu tú, chứ không phải là tên kỹ nữ bán mình này.”

“Ông mắng ai?”

“Ông mắng ai đó!”

Hai âm thanh không hẹn mà cùng vang lên, một thành thục ổn trọng, một hơi non nớt.

Trái tim Dư Huy nhảy dựng, Phong Cảnh sao lại trở về lúc này?

Phong Cảnh nghiêng người vác cặp sách vào cửa, tức sùi bọt mép: “Các ngươi có ý gì? Xem ai cũng thấp kém hơn các ngươi? Ha, ta là một đứa con rơi là sự thật, hai người chướng mắt ta cũng đúng, ta cũng không yêu cầu nhìn nhận ta, còn Dư tiên sinh, hắn chọc gì các ngươi? Há mồm ngậm miệng phun ra toàn kỹ nữ, đây là giáo dục của các ngươi? Còn không bằng đứa con rơi như ta!”

“Tiểu Cảnh, nơi này không liên quan đến cậu, về phòng đi.” Dư Huy nhíu mày, không muốn Phong Cảnh bị kí©h thí©ɧ đến hắc hóa, hảo hảo làm một tiểu hài nhi.

“Phong Tồn Quang! Ngươi như thế mà nhìn hai tên người ngoài này khi dễ ba ngươi sao?” Nhiễm Anh trong ánh mắt đã nhuốm đầy nước mắt, “Chúng ta sinh ngươi nuôi dưỡng ngươi, ít nhiều cũng tốn nhiều tâm tư, kết quả ngươi đối xử với chúng ta như vậy?”

“Đủ rồi!” Phong Tồn Quang hoàn toàn phát hỏa, “Tôi cho hai người lưu lại chút thể diện, nếu hiện tại không cần, tôi cũng có thể thành toàn cho các người.”

Dư Huy vỗ vỗ tay Phong Tồn Quang, thân mật mà nhéo nhéo.

Cậu đi lên trước, mặt không đổi sắc mà nhìn thẳng vào Phong Đông Đình cùng Nhiễm Anh, hai người đầu đã hai thứ tóc nhưng tinh lực lại mười phần tràn đầy.

“Phong tiên sinh, Phong thái thái, Phong Cảnh vì sao lại có hai vị ai cũng đều rõ ràng, cho nên tốt nhất vẫn là im lặng, nếu đem chuyện tra rõ, sợ là hai người cũng không tha thiết sống.” Dư Huy chói lọi mà uy hϊếp nói.

Phong Đông Đình cùng Nhiễm Anh sắc mặt biến đổi, một cỗ sợ hãi tràn lan từ trong tâm ra ngoài, sự kiện mười chín năm trước kia tuy rằng thất bại, nhưng chung quy vẫn là bí mật hào môn, tên này như thế nào lại biết? Ngay cả Phong Tồn Quang còn không biết.

Dư Huy châm chọc mà cười ra tiếng: “Hai vị đúng là ngậm đắng nuốt cay mà nuôi nấng Tồn Quang a, còn ngậm đắng nuốt cay như thế nào muốn tôi nói sao?” Còn không phải là ỷ vào không có ai bên cạnh Phong Tồn Quang nói cho hắn biết mọi thứ nên mới không kiêng nể gì sao?

“Hai người, đi hay không đi, hửm?” Dư Huy tươi cười mà đưa ra lời chốt hạ cực kỳ uy hϊếp, chỉ kém việc có trong tay cây súng đem hai người này bắn ra ngoài.

Phong Đông Đình run rẩy: “Ngươi sao lại biết?” Tên này tuyệt đối không phải một tên nghệ sĩ nhỏ nhoi nên mới biết chuyện!

Dư Huy: “Bởi vì ta là người mà trong miệng ngày một kỹ nữ hai bán mình, Dư nhị thiếu gia, em trai ruột Dư Tà Dương.”

Phong Đông Đình mở to hai mắt: “Dư Tà Dương cư nhiên để ngươi đi liên hôn!” Ai cũng biết rằng Dư Tà Dương người này thủ đoạn cực kỳ giỏi, tung hoành thương trường nhiều năm trên cơ bản chưa từng gặp thua thiệt, mà hắn lại đối đệ đệ cực kỳ nâng niu, cho nên rất ít người biết đến Dư nhị thiếu gia tiến vào giới giải trí.

Phong Cảnh hừ lạnh một tiếng: “Ba tôi cùng Dư tiên sinh không có quyền lương tình tương duyệt?”

Dư Huy im lặng, Phong Tồn Quang giả vờ tức giận trừng mắt nhìn Phong Cảnh liếc một cái, con nít con nôi, không biết lựa lời.

Phong Đông Đình bị Phong Cảnh hỏi đến á khẩu không trả lời được, hắn há miệng thở dốc, lại không phản bác được gì. Dù là hào môn thì vẫn phải kinh doanh mới có thể an ổn mà ngồi vững vị trí, cho nên không gia tộc nào mà không liên hôn? Tên Dư Tà Dương này cha mẹ chết sớm không có người quản thúc, cùng một tên đang đại học đã kết hôn, còn làm cho đệ đệ chính mình độc thân đến hai mươi tám tuổi.

“Phong tiên sinh, Phong thái thái, vô luận hai người suy nghĩ như thế nào, tôi cũng chỉ có thế nói cho hai vị, tôi cùng Tồn Quang vẫn luôn rất tốt, còn có tiểu Cảnh, chúng tôi là người một nhà nên sẽ sống tốt, cho nên, không phiền hai vị nhọc lòng.” Dư Huy trịnh trọng, “Tiểu Cảnh đúng là trên pháp luật không có khả năng thừa kế tài sản Tồn Quang, nhưng trên pháp luật không có quy định hắn không thể thừa kế tài sản của tôi, làm Dư nhị gia, tài sản của tôi cũng không ít.”

Phong Cảnh kinh hãi, Dư tiên sinh đang nói cái gì a? Dư tiên sinh muốn đem tài sản cho hắn thừa kế?

Phong Đông Đình hoàn toàn không nói nên lời, hôm nay ý định một phát diệt gọn mà về, thế nhưng, Dư Huy tên Omega này tâm tính thật quá tốt, tài phú ngập trời, nói cho một tên con riêng của chồng hoàn toàn không có quan hệ huyết thống với bản thân thừa kế tài sản.

“Các người trở về đi, về sau không có việc gì đừng đến đây.” Phong Tồn Quang lạnh mặt hạ lệnh tiễn khách.

Phong Đông Đình cùng Nhiễm Anh phảng phất như càng thêm già nua, Phong Tồn Quang sống tốt, Phong Cảnh cũng tốt, còn có Dư Huy cũng rất tốt, mọi thứ đều làm như hết thảy hành động của họ như bị thiên hạ chê cười.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~