Một nụ cười thoáng hiện trên môi Ngưng Nhi khi nàng khéo léo điều khiển đôi cánh sắc bén, để chúng lướt ngang qua thân những cây cổ thụ.
Rầm! Rầm! Rầm!
Mỗi lần đôi cánh nàng chạm vào, những thân cây đều bị cắt đứt gọn ghẽ, đổ xuống mặt đất trong tiếng vang lớn. Cảnh tượng ấy khiến Tiêu Vũ đứng quan sát cũng phải trầm trồ. Lúc này nàng hiểu ra chiến thuật mới: khi những chiếc vảy chưa thể gây sát thương, Ngưng Nhi có thể dùng chúng để đánh lạc hướng, rồi dùng đôi cánh sắc bén của mình làm đòn tấn công bất ngờ.
Đòn phối hợp giữa tốc độ và sự sắc bén này quả thật khiến đối thủ không thể đề phòng.
“không tệ đâu! Ngươi định gọi chiến kỹ này là gì” Tiêu Vũ đi tới hỏi.
“gọi Thiên Vũ đi” nàng không chút nghĩ liền nói, nếu Tiêu Vũ đặt tên như vậy, nàng liền gọi tên chiến kỹ này như vậy đi, mặc dù có chút trung nhị.
‘Nàng đặt tên không tệ nha Tiểu Kê’ Tiêu Vũ nói với Phượng Hoàng trong thức hải.
‘ha hả’ nàng miễn bàn luận
Ngưng Nhi cảm nhận dòng sức mạnh bên trong mình vẫn đang trào dâng, nghĩ rằng có lẽ nàng có thể phát triển thêm một chiến kỹ diện rộng mới. Không khí xung quanh nhanh chóng thay đổi; dưới chân nàng, phong và lôi lực bùng lên, lan rộng ra bán kính năm mươi mét, tạo thành một bức tường chắn kiên cố. Bức tường phong xoáy vững chắc với những tia lôi vân đan xen, vừa có thể phòng thủ, vừa có thể tấn công bất cứ kẻ nào tiếp cận.
Đứng giữa trung tâm của bức tường gió, Ngưng Nhi lên tiếng thách thức: “Tiêu Vũ, ngươi thử tấn công ta xem nào.”
Tiêu Vũ đáp lại ngay: “Được!”
Nàng nhanh chóng lấy ra một cây bút Minh Văn từ không gian giới chỉ, rồi tay phải khẽ vung lên, phác hoạ vài đạo Minh Văn giữa không trung.
“Minh Văn Thủy Long Trận!”
Lời vừa dứt, tiếng rồng ngâm vang vọng, hai con thủy long hùng mạnh phóng ra từ minh văn pháp trận, lao tới bức tường phòng thủ của Ngưng Nhi với khí thế dữ dội.
Hai đầu thủy long điên cuồng lao tới, nhưng khi còn chưa chạm được vào bức tường gió, chúng đã bị những tia lôi điện từ bức tường phóng ra đánh tan. Điện quang lóe lên, thân hình thủy long vỡ vụn thành từng mảnh nước, hóa thành hơi sương tan biến.
Ngưng Nhi mỉm cười, tự tin nhìn vào bức tường phòng thủ mạnh mẽ của mình. Bức tường không chỉ phòng thủ tuyệt đối mà còn phản công ngay khi có bất kỳ đòn tấn công nào tiến tới. Tuy vậy, nàng biết sức mạnh của chiến kỹ mới này vẫn cần được kiểm chứng.
“Tiêu Vũ, cứ tiếp tục tấn công đi. Ta muốn xem bức tường này có thể chịu được bao lâu. Ngươi thử đổi loại tấn công khác xem,” Ngưng Nhi nghiêm túc nói. Nàng muốn thấu hiểu triệt để khả năng của "bức tường" này, tránh chủ quan để rồi chuốc lấy thất bại trong những trận chiến khốc liệt về sau.
Tiêu Vũ cười, nhẹ nhàng trêu: “Khoan đã! Ngươi không định đặt tên cho chiến kỹ này sao? Hô tên chiến kỹ chẳng phải sẽ làm tăng chiến ý sao? Đặt tên trước đi nào!”
Ngưng Nhi suy nghĩ một lát, rồi khẽ gật đầu: “Gọi là Tỏa Thiên đi. Khóa chặt ta để bảo vệ, đồng thời khóa chặt đối thủ để hắn không thoát.”
Tiêu Vũ nở nụ cười đầy phấn khích: “Rất hay! Nếu đã có tên, vậy ta muốn xem Tỏa Thiên của ngươi cứng đến mức nào.”
Ngưng Nhi đứng bên trong Thiên Tỏa, chờ đợi đợt tấn công từ Tiêu Vũ. Thời gian trôi qua từng khắc, nàng bắt đầu nghi ngờ liệu Tiêu Vũ có rời đi rồi không. Vừa nghĩ thế, nàng vừa nói
“Không phải Tiêu Vũ đi rồi chứ?!”
Chưa dứt lời, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại. Lôi vân cuồn cuộn hội tụ trên cao, những tiếng nổ đì đùng vang lên, báo hiệu một trận sấm sét sắp giáng xuống. Nhìn cảnh tượng lôi vân bủa vây như thế, Ngưng Nhi liền hiểu Tiêu Vũ đang chuẩn bị sử dụng sức mạnh của Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm.
“nàng không phải định gϊếŧ ngươi đó chứ?!” Bạch Trạch nhìn trận thượng như vây nhịn không được thốt lên một câu.
Ngưng Nhi đáp lại, miệng cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Sao có thể? Nàng tin tưởng ta mà...” Nhưng trong đầu, nàng không khỏi đồng tình với Bạch Trạch. “Thật ra, nàng đúng là muốn gϊếŧ ta rồi!”
Ngước lên nhìn tầng tầng lớp lớp lôi vân đang ùn ùn kéo đến, Ngưng Nhi hít sâu một hơi. Trận thế này quả thực khiến bất cứ ai cũng phải run sợ. Ngay cả khi đứng giữa bức tường phòng thủ Thiên Tỏa, nàng vẫn cảm nhận được áp lực khổng lồ từ cơn giận dữ của thiên lôi.
Tiêu Vũ đưa kiếm lên trời, triệu hồi sức mạnh của thiên lôi và mây trời, rồi giáng mạnh xuống mặt đất. Đòn này tạo ra một luồng sấm sét ầm ầm và gợn sóng chấn động lan rộng.
Luồng sấm sét mạnh mẽ giáng thẳng vào Thiên Tỏa của Ngưng Nhi, phá hủy bức tường phòng thủ trong tích tắc, không để nàng kịp trở tay. Sức mạnh dư âm của thiên lôi cũng đủ để đánh bật Ngưng Nhi ra xa.
Nhận thấy điều đó, Tiêu Vũ lập tức thu hồi linh lực, vội chạy tới đỡ nàng, gương mặt đầy hối hận và lo lắng.
"Ta... ta quá tay rồi, không nên dùng chiêu này để thử sức ngươi,"
Tiêu Vũ tự trách, ánh mắt bối rối. Dù chỉ dùng chưa đến một phần sức mạnh, nhưng với năng lực của một Truyền Kỳ yêu linh sư kết hợp cùng Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, đòn đánh ấy vẫn quá sức kinh khủng.
Ngưng Nhi mỉm cười, trấn an nàng
"Không sao đâu! Là ta nhờ ngươi mà. Ta muốn ngươi đánh tan Thiên Tỏa để có thể hiểu rõ giới hạn của bản thân, từ đó cố gắng hơn."
Vì để Tiêu Vũ không tự trách nàng liền nói sang chuyện khác.
“Tiêu Vũ! Cha ta mời ngươi qua dùng cơm, ngươi có thể đến không.”
“a! dùng cơm, ta với thúc” Tiêu Vũ mắt trợn to bất ngờ nhìn Ngưng Nhi.
“ừ, đến nhà ta dùng cơm, ta, ngươi và cha ta”
Ngưng Nhi thấy Tiêu Vũ có vẻ vẫn còn tự trách, liền nhanh chóng chuyển sang chuyện khác để nàng không phải bận lòng thêm nữa.
“Tiêu Vũ! Cha ta mời ngươi qua dùng cơm, ngươi có thể đến không?”
Tiêu Vũ tròn mắt ngạc nhiên, lắp bắp.
“A! Dùng cơm... ta với thúc... thật sao?”
Ngưng Nhi mỉm cười, gật đầu khẳng định
“Ừ, đến nhà ta dùng cơm. Chỉ có ta, ngươi và cha ta thôi.”
Tiêu Vũ bỗng chốc trở nên lúng túng, chưa bao giờ nàng nghĩ mình sẽ được mời đến nhà của Ngưng Nhi một cách thân thiết như thế. Trước lời mời từ hai người thân thiết nhất của Ngưng Nhi, nàng vừa có chút hồi hộp, vừa có chút mong đợi, không biết sẽ phải đối diện thế nào.
“Được... được nha!” Tiêu Vũ gật đầu.
“vậy được rồi, cuối tuần ngươi nhớ đến” Ngưng Nhi đứng dậy thu hồi hình dạng yêu linh.
“ừ, ta sẽ tới”
Mình có thể 2 tháng nữa không thể ra chương nên là đăng bù cho mọi người luôn. (ToT)