Chương 9: trung tâm thương mại Tinh Không

Tinh Không là trung tâm thương mại lớn nhất ở thành Tinh Vân. Nơi đây cũng là trung tâm thương mại có mức chi tiêu cao nhất.

Số người ra vào tại đây từ tầng 1 đến tầng 10 tương đối nhiều nhưng từ tầng 10 trở lên thì chỉ có những người có thẻ VIP mới được vào.

So với các quầy hàng được bố trí chặt chẽ ở các tầng bên dưới, nội thất ở tầng 10 đặc biệt sang trọng và trang nhã.

Mỗi tầng chỉ có một quầy bán hàng. Không gian còn lại tất cả đều là các khu vực nghỉ ngơi và trải nghiệm. Những khu vực này được cung cấp những người máy trí năng hàng đầu tại thành Tinh Vân, có thể đi theo khách hàng trong suốt quá trình trải nghiệm.

Mỗi một người máy trí năng đều có giá trị mấy chục vạn tinh tệ, đủ để mua một chiếc phi hành khí cao cấp.

Mà ở khu vực nghỉ ngơi, cung cấp chính là các loại điểm tâm bánh ngọt cùng trái cây cao cấp nhất.

Những thứ này ở Tinh Vân Thành nguồn cung có hạn, giá cả lại cao. Giá của một quả có thể tương đương với nửa tháng chi phí sinh hoạt của một người bình thường.

Phía trên treo đèn pha lê, màu sắc lộng lẫy chiếu xuống sàn đá cẩm thạch, mộng ảo mà thanh tao.

Tại đây không một chỗ nào là không rực rỡ chói mắt, không một chỗ nào mà không sang trọng xa hoa.

"Tần phu nhân." Hai người phụ nữ cung kính cúi đầu chào đón Diệp San ở cửa thang máy.

Trên tầng 25 của trung tâm thương mại, có một khu vực đặc biệt nơi bày bán những đồ dùng thuộc lớp khai sáng vỡ lòng dành cho trẻ em.

Phong cách của khu cung cấp đồ dùng vỡ lòng dành cho trẻ em rất khác so với các tầng còn lại. Từ cách bày trí đến trang phục quần áo trẻ em đều toát lên sự sang trọng.

Điển hình nhất chính là người máy thông minh hướng dẫn của Diệp San. Cô bé là người máy thông minh với ngoại hình một đứa trẻ khoảng 5 tuổi. Cô nhóc này phía sau lưng có hai chiếc cánh nhỏ, phát hiện mẹ con Diệp San tới gần, liền từ không trung bay xuống và rơi xuống ở độ cao ngang với Diệp Tử Tấn. Hai chân cô nhóc lơ lửng bay bên cạnh Diệp Tử Tấn.

"Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ muốn tìm mua đồ cho tiểu ca ca dễ thương này sao?" Giọng nói của đứa bé rất trẻ con, mềm mại và dịu dàng. Nhắm mắt lại và lắng nghe còn có thể cảm nhận được một chút hương thơm vị sữa.

Vẻ ngoài của người máy dẫn đường này vốn đã cực kỳ dễ thương. Hơn nữa những người đến đây mua sắm đều là những bậc phụ huynh có con nhỏ. Nhìn những đứa nhỏ dễ thương như vậy khiến lòng càng nhũn thành một mảnh.

Diệp San cũng không ngoại lệ. Cho dù cô biết đây là trí tuệ nhân tạo. Cô cũng không khỏi coi cô bé này như một đứa nhỏ dễ thương được người yêu thích. Diệp San cúi xuống cười nói: "Em tên gì?"

Bé gái vỗ vỗ đôi cánh nhỏ nói: "Em tên Đường Đường."

"Vậy Đường Đường, em có thể dẫn chúng ta đi tham quan một vòng được không?"

"Được nha ~" Cô bé ngọt ngào nói. Hai chiếc cánh nhỏ vỗ vỗ một phen rồi bay về phía chậu hoa nhỏ gần bọn họ nhất.

Diệp Tử Tấn hai mắt nhìn theo không chớp, trong lòng kinh ngạc cảm thán.

Trước đó cậu gặp đều là loại trí năng có thể phát ra tiếng nói nhưng vẻ ngoài thì vẫn có chút khác biệt với hình dạng con người. Thế mà cô bé trước mặt cậu này lại rất giống người thật, cả về ngoại hình lẫn giọng nói, không phân biệt được luôn.

"Đây là Khu Vườn Ma Pháp. Nó sẽ cho tỷ tỷ thấy được quá trình thực vật phát triển từ hạt giống đến khi trưởng thành." Đường Đường ôm một chậu hoa bay đến bên cạnh Diệp Tử Tấn.

"Khu vườn Ma Pháp có tất cả 56 loại hạt giống để lựa chọn." Vừa nói cô bé dùng tay chạm nhẹ vào phần chậu hoa.

Lúc này ngay phía trước chậu hoa từ không trung xuất hiện một tấm màn sáng có kích thước bằng hai bàn tay người lớn. Màn sáng trong suốt nhìn như màn nước, hình ảnh trên đó hiện lên rõ ràng. Màn sáng trong suốt ấy nhìn xuyên qua được, lộ ra một chút cảnh tượng phía sau, mông lung mờ ảo nhìn đặc biệt đẹp mắt.

Đường Đường tay trái nhỏ xíu vuốt một cái, hình ảnh trên màn hình ánh sáng cũng thay đổi theo. Khi vuốt tới hình ảnh một bông hoa sen, cô bé dừng lại rồi dùng tay ấn một cái.

Theo động tác của cô nhóc, màn sáng hơi chuyển động tựa như gợn sóng nước rồi từ từ biến mất. Mà lúc này ở giữa chậu hoa lặng lặng có thêm một viên hạt giống. Chồi xanh phá vỏ mà ra.

Tiếp theo, Diệp Tử Tấn nhìn thấy một cảnh tượng như phép thần tiên.

Chồi non ở trong nước chậm rãi sinh trưởng, dần dần trở nên dày và dài hơn. Dường như nghe được "bụp" một tiếng vang nhỏ, cành cây lớn lên thẳng đứng xuyên qua và nổi trên mặt nước. Một chiếc lá tròn từ từ mở ra, rồi sau đó liên tục là từng chiếc một. Mặt nước chẳng mấy chốc được bao phủ bởi lá sen.

Ở trung tâm nơi có rất nhiều lá sen, một nụ hoa chầm chậm xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Nụ hoa có màu hồng nhạt lạ thường, trang nhã và dễ chịu.

Diệp Tử Tấn nín thở nhìn những cánh hoa đang chậm rãi nở rộ, cuối cùng đẹp không sao tả xiết.

Trừ cái này ra, Đường Đường còn lấy thêm vài loại thực vật nữa, cảnh tượng cũng cực kỳ tinh mỹ.

Diệp San đưa Diệp Tử Tấn xem trong chốc lát rồi nhờ cô bé mang "Khu Vườn Thần Kỳ" đến quầy thanh toán.

Cái gọi là "Khu Vườn Thần Kỳ" kia thực chất chỉ là một đoạn video thực tế ảo được lưu trữ, trong đó các dữ liệu được tổng hợp và hiển thị lên bằng hình chiếu mà thôi. Nhưng mà những video này xem cũng rất đẹp, chủng loại thực vật cũng không ít, đủ để Tiểu Tấn xem một đoạn thời gian.

Sau khi xem "Khu Vườn Ma Pháp", Đường Đường liền dẫn họ đi xem từng giá hàng theo thứ tự đặt trên kệ tủ. Mỗi một thứ đều đặc biệt mới lạ đối với Diệp Tử Tấn. Nếu không phải cậu vẫn còn một tia lý trí, Diệp Tử Tấn sợ rằng bản thân ngay lập tức chạy lên sờ tới sờ lui rồi.

Bất tri bất giác, bọn họ đã ở đây được hai tiếng đồng hồ. Diệp San lúc này nhìn nhìn thời gian, mang theo Diệp Tử Tấn đi đến khu vực nghỉ ngơi.

Người máy phục vụ ở khu vực nghỉ ngơi là một trí tuệ nhân tạo giống trẻ con khác. Nhìn bề ngoài cũng trạc tuổi với Diệp Tử Tấn nhưng cao hơn Diệp Tử Tấn một chút, trông đặc biệt thanh tú ngoan ngoãn.

Sau khi Diệp San và Diệp Tử Tấn ngồi xuống, cậu bé kia lần lượt bưng theo nhiều chiếc đĩa tinh xảo.

Diệp San ngây người nhìn một loại quả trong đĩa trái cây rồi cười khẽ.

Diệp Tử Tấn khó hiểu. Diệp San lại nói với Diệp Tử Tấn bằng giọng điệu hài hước:

"Trông quen không? Trái cây con ăn hàng ngày cũng giống với bọn họ. Nó đều đến từ không gian của mama."

Là Nông Sư số một ở Thành Tinh Vân, trái cây và rau quả trong không gian của Diệp San có chất lượng cực kỳ cao. Mỗi đợt sản xuất đều được các thị trường cao cấp hoặc các gia tộc lớn thu mua. Trung tâm thương mại Tinh Không này cũng là một trong số đó.

Diệp San chọn một ít điểm tâm và trái cây đút cho Diệp Tử Tấn.

Bây giờ trời đã chạng vạng tối, trong Trung tâm thương mại Tinh Không cũng không có nhiều người. Khi Diệp San và Diệp Tử Tấn tới đây còn có hai người lớn cùng con cái của họ, hiện tại chỉ còn lại hai mẹ con cô.

Nhưng thật ra sau lúc hai mẹ con ăn xong bánh ngọt có một người phụ nữ khác bế một đứa trẻ bước vào.

Diệp San cũng không đem sự chú ý tới họ mà dẫn Diệp Tử Tấn trở lại chỗ các kệ hàng. Vừa rồi họ đã chọn rất nhiều, nhưng Diệp San đang hưng phấn vẫn cảm thấy còn chưa đủ. Cô muốn xem xét kỹ hơn, chọn thêm nhiều đồ tốt cho con trai mình.

Diệp San lúc này vừa mới đi theo bé gái Đường Đường đến bên cạnh một chiếc phi hành khí mini. Từ phía sau cô đã nghe thấy một lời chào có chút kỳ quái:

"Chà, đây không phải là chị dâu sao? Lần đầu tiên gặp chị dâu ở đây đó."

Diệp San quay người nhìn lại.

Đây là chị ruột của em dâu Tần Hoài, Hồ Diễm.

Bởi vì quyền lực khống chế Tần gia rơi vào tay Tần Hoài. Anh chị em nhà họ Tần luôn rất bất mãn. Bề ngoài có thể đối xử với Tần Hoài như không có chuyện gì, nhưng đối với Diệp San thì chưa bao giờ có được một lời hay ý đẹp.

Diệp San cũng cảm thấy kỳ quái. Địa vị của Hồ Diễm này hoàn toàn khác với cô. Dù kể gia thế nhà chồng cô ta, thậm chí cả Tần Gia gia đình em của cô ta gả tới cũng thấp kém hơn Diệp Gia. Rốt cuộc cô ả lấy đâu ra dũng khí vậy?

Diệp San đem ánh mắt lần nữa đặt ở chiếc phi hành khí mini, nhìn Đường Đường đang trình diễn: "Tôi không phải là chị dâu của cô, đừng có gọi bừa bãi."

Đối phương nghẹn một chút, nhưng cũng không bỏ cuộc, ngược lại ôm hài tử đi tới: "Này, đây là cháu trai của ta sao, đã lớn như vậy rồi."

Thấy Diệp San không để ý tới mình, cô tiến lại phía trước nhìn một chút, cố ý ôm lấy đứa nhỏ trong ngực mình:

"Cháu trai lớn cũng không dễ dàng gì. Nhìn thì lớn như vậy nhưng giống nhau cũng là ba bốn tuổi. Con em tuy là tuổi tác còn nhỏ nhưng là rất thông minh. Em cảm thấy hẳn là nên đưa thằng bé đến đây sớm một chút, mua một số đồ chuẩn bị giai đoạn khai sáng vỡ lòng."

Ánh mắt của Diệp San trở nên lạnh lùng.

"Nhưng chị dâu đừng nghĩ rằng con mình đã lớn mà cứ thế đưa nó đến nơi này. Đồ chơi vỡ lòng khai sáng nào cũng có yêu cầu rõ ràng, nếu trí tuệ không đạt đến mức độ nhất định, sử dụng như vậy thì sẽ có hại." Hồ Diễm tiếp tục lải nhải.

Trong lòng Diệp San tức giận, hai tay đã giơ lên

ngang hông, còn chưa kịp làm ra hành động gì thì đã nhìn thấy Diệp Tử Tấn đang loạng choạng đi tới trước mặt người phụ nữ, túm lấy quần cô ta kéo kéo .

Người phụ nữ sửng sốt. Đứa trẻ này không phải là ngu ngốc sao? Làm sao nó có thể tự di chuyển được?

Theo bản năng cúi người xuống, thời điểm tầm mắt người phụ nữ ngang ngửa Diệp Tử Tấn. Diệp Tử Tấn cuối cùng cũng buông tay, thay vào đó là mỉm cười hồn nhiên với cô.

"Cái này..." Người phụ nữ có chút không hiểu, vừa định hỏi một câu thì thấy thằng bé ngốc nghếch đối diện phun một bãi nước bọt về phía mình.

Nước bọt trộn với vụn bánh ngọt dính trên khuôn mặt ả.

Một cảm giác nhớp nháp và ghê tởm lan khắp người. Hồ Diễm cảm thấy mặt mình vừa dơ vừa thúi, chỉ muốn ngay lập tức đem da mặt đi rửa sạch!

"Thằng khốn nạn này—!" Hồ Diễm vẻ mặt hung hãn, vươn tay định véo Diệp Tử Tấn.

Bàn tay đưa lên được nửa đường của Diệp San cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Cô hung hăng tát mạnh vào mặt Hồ Diễm, cười lạnh nói: "Cô cho rằng mình là ai? Còn dám chạm vào con trai tôi?!"