Chương 7: Niềm vui bất ngờ

Tần Hoài không nói gì, bước chân xuống lầu liền nhanh thêm một chút.

Diệp San cũng không trông cậy vào dạng người như Tần Hoài có thể nói lời xin lỗi. Cô liền xoay người trở về phòng Diệp Tử Tấn.

Ở dưới lầu, Tần Hoài hỏi: "Ngoài vết xước trên cánh tay, còn có vết thương nào khác không?"

Trí năng y tế thông minh mini liền xoay một vòng, máy móc vang lên "Không có."

Nếu như Tần Thụy bị thương nặng một chút, Tần Hoài còn có lý do tức giận với Diệp San. Hiện tại Tần Thụy chỉ bị một vết xước nhỏ, hắn cũng chỉ có thể bỏ qua.

Áp lực tức giận và xấu hổ bị đè nén chỉ có thể giữ lại trong lòng, Tần Hoài lửa giận lại tăng thêm mấy phần.

Tần Hoài lớn tiếng khiển trách: "Không phải ta đã bảo con phải tránh xa bọn họ sao? Tại sao con còn đến gần bọn họ!"

Tề Vân vừa định đứng ra giải thích. Tần Hoài đã quay người trực tiếp rời đi.

Tề Vân không khỏi siết chặt vòng tay ôm lấy Tần Thụy.

Tần Thụy thoát khỏi vòng tay của Tề Vân, có chút rụt rè gọi: "Mẹ"

Vẻ mặt có chút vặn vẹo của Tề Vân lúc này dần dần trở lại bình thường. Cô ta hít một hơi thật sâu và mỉm cười. "Thụy Nhi, vừa rồi không dọa đến con chứ."

_________

Diệp San sau khi phát tiết xong xoay người về phòng Diệp Tử Tấn. Cô đóng cửa, cả người dựa vào cánh cửa. Đôi mắt nhắm lại.

Toàn thân cảm giác lạnh lẽo vô cùng. Từ lòng bàn chân lan tới tứ chi rồi cuối cùng tụ lại nơi trái tim cô.

Lạnh đến thấu xương.

Cô cùng Tần Hoài, rốt cuộc tại sao lại đi đến bước này?

Diệp San che mặt theo ván cửa trượt xuống. Cuối cùng ngã ngồi trên mặt đất.

Diệp San cảm thấy có chút bi thương cùng mệt mỏi.

Cảm giác chua xót vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt, Diệp San chợt cảm thấy tay áo mình bị một lực kéo nho nhỏ.

Diệp San buông tay, mở to hai mắt.

Đứa trẻ mũm mĩm đang nhìn thẳng vào cô. Đôi mắt đen láy ngậm đầy hơi nước, không một chút vấy bẩn, trong suốt như pha lê.

Không giống như trước đây, đôi mắt của đứa trẻ không còn trống rỗng nữa mà lộ ra chút tia sáng.

Diệp San ngây ngẩn cả người.

Đứa trẻ có vẻ hơi lo lắng. Cái miệng nhỏ mềm mại cố gắng mở ra đóng lại. Nỗ lực nửa ngày mới phun ra được hai chữ mơ hồ.

"Ma..ma..."

Trong khoảnh khắc, Diệp San bật khóc.

Diệp San đem Diệp Tử Tấn ôm vào trong lòng. Nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Tâm trạng nháy mắt vui sướиɠ tới nỗi khiến Diệp San khó nói được điều gì lúc này ngoại trừ rơi nước mắt.

Diệp Tử Tấn cứng đờ một lúc khi được Diệp San ôm vào lòng, sau đó mới từ từ thả lỏng cơ thể.

Đây chính là mẹ ruột của đứa bé. Cậu sẽ cố gắng hết sức đối xử với cô như mẹ ruột của mình.

Giọt nước mắt nóng hổi từ trong mắt Diệp San rơi xuống trên cổ Diệp Tử Tấn. Cảm giác nóng bỏng xuyên qua làn da trực tiếp xuyên thẳng vào trái tim.

Diệp Tử Tấn vốn là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên dưới sự chăm sóc của sư phụ. Cậu chưa bao giờ cảm nhận được thứ gọi là tình mẫu tử. Bây giờ cậu được ôm trong vòng tay của Diệp San. Niềm vui mãnh liệt của Diệp San được truyền đến cậu thông qua những giọt nước mắt nóng bỏng, cũng như tình yêu sâu sắc và vị tha của người mẹ dành cho con mình.

Phải mất một lúc lâu Diệp San mới có thể kiềm chế được cảm xúc.

"Tiểu Tấn. Lại gọi mama một tiếng." Diệp San có chút run rẩy nói.

"Ma..ma" Diệp Tử Tấn cố gắng nặn ra hai chữ. Diệp Tử Tấn không phải cố ý nói ngắt quãng đâu. Cậu thật sự cảm giác linh hồn mình cùng thân thể này chưa hài hòa cho lắm. Cho dù cậu muốn nói chuyện linh hoạt, cổ họng và miệng cũng không cho phép.

Giọng nói của cậu bé mũm mĩm rất nhỏ nhẹ, nhưng bởi vì đã nhiều năm không nói chuyện nên thanh âm phát ra có chút khàn khàn.

Nhưng đối với Diệp San thì tất cả những điều này đều biến thành những âm thanh khiến cả thế giới của cô trở nên tươi sáng hơn.

Đây là thanh âm tuyệt vời nhất mà cô từng được nghe trong đời.

Diệp San Đại tiểu thư, người được nhận những giáo dưỡng tốt nhất, luôn giữ thái độ đoan trang, cao quý lần đầu mất khống chế oà khóc. Khóe miệng cô cười lớn nhưng nước mắt lại rơi.

Gắt gao ôm thật chặt Diệp Tử Tấn. Nụ cười của Diệp San xuất phát từ tận đáy lòng, khóc lóc vui sướиɠ tràn trề.

Diệp Tử Tấn liền vui vẻ điều khiển đôi tay nhỏ mũm mĩm của mình vỗ nhè nhẹ vào lưng Diệp San.

Có lẽ bây giờ trí não của bé kém phát triển nên các động tác của bé rất chậm và tốn nhiều công sức.

Cảm nhận sau lưng được vỗ về thật nhẹ, Diệp San ngẩng đầu vẻ mặt tươi cười nhìn Diệp Tử Tấn.

"Tiểu Tấn, mẹ thật vui vẻ." Đôi mắt phượng xinh đẹp của cô sáng lên. Toàn thân Diệp San tràn đầy hương vị hạnh phúc.

"Chụt!"

Đáng yêu quá mức, Diệp San liền thơm một cái lên đôi má mềm mại của con trai.

Diệp Tử Tấn đần ra: "..."

Hai má thật mềm mại lưu lại cảm giác ấm áp.

Diệp Tử Tấn: "...!!!"

Giống như núi lửa phun trào, dung nham lập tức theo lòng bàn chân nháy mắt dâng lên đến đỉnh đầu.

Từ đầu đến chân, toàn thân Diệp Tử Tấn đỏ bừng thấy máu. Nhìn qua thật giống một nhóc tôm béo bị nấu chín.

Diệp San nhìn thấy phản ứng của nhóc con nhịn không được bật cười thành tiếng.

Tiểu Tấn đây là thẹn thùng.

Nhớ lại lúc trước mặt Tiểu Tấn cũng đỏ bừng, Diệp San liền hiểu được. Có lẽ lúc đó Tiểu Tấn chính là đang xấu hổ.

Nói cách khác, Tiểu Tấn đã có dấu hiệu hồi phục từ trước đó!!

"Tiểu Tấn, con đừng sợ. Một lát nữa mẹ sẽ đưa con đi kiểm tra." Diệp San lau nước mắt, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Tiểu Tấn nói.

"Đến lúc đó sẽ có rất nhiều thứ chơi vui. Mẹ sẽ mang Tiểu Tấn bay lên trời nha. Nếu Tiểu Tấn muốn đồ vật nào đó, nhất định phải nói cho mẹ biết đó."

Diệp Tử Tấn do dự một lúc, phân vân giữa việc tiếp tục giả vờ ngốc ngốc hay gật đầu.

Cuối cùng, Diệp Tử Tấn vẫn gật đầu một cái.

Ánh mắt Diệp San quá mức chói sáng, cậu không đành lòng cự tuyệt.

Quả nhiên, sau khi Diệp Tử Tấn gật đầu. Nụ cười trên khuôn mặt Diệp San lại càng rạng rỡ hơn.

Trước khi ra ngoài bởi vì cao hứng, cũng bởi vì muốn cho người khác nhìn thấy bảo bối nhà mình có một người mẹ xuất sắc, Diệp San cẩn thận trang điểm một chút.

Khí chất như đóa hoa lan cao quý và tao nhã.

Bớt đi một chút sắc sảo thường ngày mà thêm vào chút ôn nhu, nhẹ nhàng giống như ánh mặt trời đầu xuân, mọc một cách xinh đẹp mà ấm áp.

Mang theo tâm trạng hưng phấn đó, Diệp San vui vẻ giúp Diệp Tử Tấn thay quần áo.

Không đề cập đến việc Diệp Tử Tấn đã xấu hổ như thế nào trong khoảng thời gian này. Dù sao thì khi hai người nắm tay nhau bước ra, Diệp Tử Tấn chính là ông mặt trời nhỏ, mặt đỏ rực một mảnh.

"Các ngươi muốn ra ngoài?"

Khi gặp Tần Hoài ở dưới nhà, tâm tình đang vui vẻ của Diệp San lập tức tiêu tán.

Diệp Tử Tấn cảm nhận được, bàn tay nhỏ siết chặt lấy tay Diệp San.

Sự chú ý của Diệp San lập tức bị thu hút bởi Diệp Tử Tấn. Một dòng nước ấm áp tan chảy trong lòng cô. Cô mỉm cười với đứa con trai nhỏ mũm mĩm của mình một cái, không để ý đến Tần Hoài liền nhấc chân bước đi.

Chiếc ly trong tay Tần Hoài đập mạnh xuống bàn vang lên âm thanh khó chịu. Hắn tức giận nói: "Cô không nghe thấy tôi nói gì à?"

Diệp San làm ngơ giả vờ như không nhìn thấy Tần Hoài nổi điên, dắt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của con trai nhỏ ra cửa.

Còn lại trên ghế sofa là Tần Hoài sắc mặt cực kỳ xấu xí.

Bởi vì chuyện xảy ra trước đó, Tần Hoài cả người đã tràn đầy tức giận, xấu hổ cùng phẫn nộ. Nhưng khi hắn ngước mắt lên, thủ phạm khiến hắn xấu hổ thế nhưng tỉ mỉ trang điểm, ăn mặc chỉnh tề và xuất hiện trước mặt hắn với tinh thần phấn chấn.

Tần Hoài không hiểu tại sao Diệp San lại làm vậy. Còn có tâm trạng để trang điểm cầu kỳ như thế.

Rồi tính trang điểm như thế thì có thể cho ai xem?

Một ngọn lửa bùng lên trong l*иg ngực Tần Hoài, càng lúc càng cháy dữ dội.

"Anh Tần, ăn chút trái cây đi." Tề Vân đi tới.

Hoa quả của Tần Gia đều đến từ không gian của Diệp San. Nhìn thấy hoa quả mọng nước, Tần Hoài tựa hồ liên tưởng đến bóng hình Diệp San trang điểm tinh xảo ban nãy.

"Ầm!"

Tần Hoài liền tức giận đến đập nát đĩa trái cây. "Cút đi–!"

2

Tề Vân sợ hãi cứng đờ tại chỗ, rất lâu sau mới bắt đầu dọn dẹp.

Bên kia, Diệp Tử Tấn ngồi trên phi hành khí, trợn to mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Đang bay nha!

So với khinh công còn bay cao hơn nữa!!!