Diệp Tử Tấn cứng đờ, tiếp tục đi về phía trước.
"Thằng ngốc này, tao đang nói chuyện với mày, mày không nghe thấy sao?" Thằng nhóc hai ba bước xông tới chỗ Diệp Tử Tấn, túm lấy quần áo của cậu.
"Vết thương trên đầu đã lành rồi à. Đáng tiếc thật." Thiếu niên thô bạo nắm lấy tóc của Diệp Tử Tấn kéo mạnh.
Diệp Tử Tấn bị nắm đau xuýt xoa một tiếng thở dốc.
Tay nhỏ vô thức vùng vẫy liền đυ.ng phải cánh tay của tên nhóc kia. Bản thân cậu không biết mình đã va vào đâu, chỉ cảm giác được toàn bộ cánh tay mình đều tê rần.
Thằng nhóc che chỗ tay mới bị cậu đυ.ng trúng, lùi lại hai bước. Vẻ mặt lúc này ngạc nhiên pha lẫn chút nghi ngờ không chắc chắn.
Đúng lúc Diệp Tử Tấn thở phào nhẹ nhõm thì thằng nhóc kia lại nổi giận:
"Mày đúng là đồ ngốc.Tao đánh mày cũng không dám đánh trả! Không biết tại sao Tần gia lại có hạng người đáng xấu hổ như mày. Rõ ràng chú Tần xuất sắc như vậy, mày đúng là sự ô nhục đối với chú ấy!"
Vừa nói thằng nhóc vừa giơ tay định đánh Diệp Tử Tấn.
Diệp Tử Tấn sầm mặt.
Thằng nhóc này chính là đứa đã đẩy cậu bé xuống lầu, cũng là thủ phạm hại chết cậu nhóc.
Trong lòng cậu dâng lên một cỗ tức giận. Diệp Tử Tấn muốn đòi lại công lý cho đứa bé kia.
Đúng lúc này có người nắm được cánh tay tay đối phương đang chuẩn bị đánh tới.
Diệp San tức giận cười nói: "Tần Thụy, ngươi đúng là giỏi!!"
Khi Tần Thụy phát hiện còn có người khác ở đây, vẻ kiêu ngạo và hống hách của nó lập tức biến mất hoàn toàn, hoảng sợ đang định mở miệng giải thích.
Diệp San làm sao cho nó cơ hội này. Cô tức giận tát mạnh vào mặt thằng nhóc.
Nơi bọn họ đang đứng là cạnh cầu thang. Tần Thụy lảo đảo một cái, vấp ngã rồi từ trên bậc thang lăn xuống.
Diệp San sửng sốt một chút.
Trước đó Tần Thụy rốt cuộc có phải vô tình hay là cố ý đẩy Tiểu Tấn xuống cầu thang, trong lòng Diệp San biết rõ.
Lần này khi nhìn thấy Tiểu Tấn bị Tần Thụy bắt nạt, Diệp San vô cùng tức giận. Hành động của cô đều là làm theo bản năng của người mẹ. Cô cũng không ngờ Tần Thụy sẽ bị ngã xuống cầu thang, thế nhưng cô cũng không hối hận.
Con trai cô phải chịu đựng một lần. Đầu sỏ gây tội cũng phải chịu đựng qua thì có gì không đúng?
"Diệp San, cô làm cái gì vậy!" Tần Hoài nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng tràn đầy tức giận. Hắn chạy tới muốn đánh Diệp San nhưng vì lo lắng cho Tần Thụy ngã xuống nên chỉ trừng mắt nhìn Diệp San rồi vội vàng chạy xuống lầu.
Diệp San cười lạnh một tiếng rồi ôm lấy Diệp Tử Tấn về phòng.
"Tiểu Tấn à. Lát nữa cho dù con có nghe thấy điều gì cũng không cần đi ra ngoài." Diệp San vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Diệp Tử Tấn, sau đó ấn mấy cái vào màn hình phía cửa. Bức tường đối diện giường chậm rãi sáng lên, màn hình xuất hiện hai vật nhỏ đáng yêu, vừa trông giống động vật nhưng lại tựa tựa giống con người.
"Thỏ Gia Gia, người không thể trồng một ít cà rốt trong không gian của mình được sao?" Một thiếu niên thỏ rầm rì phàn nàn.
Diệp Tử Tấn: "...!!!"
Này lại là cái gì nha!
Nguyên bản Diệp Tử Tấn còn vốn định lén lút kiểm tra tình hình ở ngoài cửa. Giờ đã hoàn toàn bị phim hoạt hình trên tường cuốn lấy.
Diệp San nhìn thấy ánh mắt của con trai cô đã chuyển sang màn hình chiếu. Cô yên tâm bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Tề Vân đang ôm Tần Thụy gào khóc.
"Thụy Nhi, con không có bị sao đúng không. Đừng dọa mẹ! Con bị đánh ở đâu? Có đau ở đâu không?"
Diệp San đứng trước lan can. Hai tay cô khoanh trước ngực lặng lẽ nhìn cảnh tượng dưới lầu.
Tần Thụy nghe vậy trợn tròn mắt định đứng lên, ai dè mẹ lại ôm chặt nó vào lòng. Một tay che mắt nó, tay kia sờ soạng sau đầu nó.
Đứng phía trên Diệp San nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng phía dưới, cô không khỏi cười lạnh.
"Chị dâu, em biết Thụy Nhi không cẩn thận khiến tiểu thiếu gia ngã xuống lầu làm chị rất đau lòng. Đây quả thực là lỗi của mẹ con em. Tất cả là do em dạy dỗ không tốt. Thế nhưng Thụy Nhi nó còn nhỏ, có chuyện gì thì hãy để em gánh vác!" Tề Vân khóc đến thở không ra hơi: "Việc gì chị phải ra tay với một đứa trẻ!"
Nghe được những lời này, Tần Hoài vốn đang tức giận đè nén đột nhiên bộc phát.
Bịch, bịch, bịch.
Hắn bước vội lên cầu thang. Tiếng bước chân của hắn dẫm mạnh đến mức khó chịu. Cơn tức giận càng lúc càng nhiều theo từng âm thanh hắn bước.
Diệp San không rút lui hay trốn tránh. Cô trực tiếp đối mặt với Tần Hoài đang tràn đầy sự thù địch.
"Cô đúng là ác độc!" Tần Hoài liền giơ tay lên định đánh.
Diệp San đúng lúc này nắm được cánh tay của Tần Hoài. Nhìn vào đôi mắt đang đỏ lên vì tức giận của hắn, tư thái cao quý và mà ưu nhã nói: "Họ Tần này, tốt nhất anh nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động."
"Cho dù bố mẹ tôi bệnh nặng nằm trên giường, tôi vẫn là Diệp Gia Đại tiểu thư"
Giọng nói của Diệp San rất bình tĩnh, nhưng mỗi chữ đều như búa nặng nện vào trên mặt Tần Hoài.
"Cho dù Diệp Gia gia thế không còn vững mạnh như trước, nhưng cũng không yếu hơn so với Tần Gia các người đâu.
"Nếu anh tát tôi một cái này, ngày mai tôi liền mang theo vết thương này đi làm, thuận tiện gặp một số chị em ở tập đoàn thân thiết ôn lại chuyện cũ."
"Tôi là vợ của anh, tôi cũng là Tổng giám đốc tập đoàn Tần Thị, Đại tiểu thư của Diệp Gia, đồng thời là Nông Sư số một tại Tinh Vân thành." Mỗi lần cô nói một câu, ánh mắt Diệp San lại lạnh đi một phần, khí thế lại mạnh thêm một chút.
"Tần Hoài, tôi hỏi anh" Diệp San khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt lạnh như băng: "Anh dám đánh tôi sao?"
Câu cuối Diệp San cao giọng. Âm vực cao hơn một chút vang vọng trong biệt thự, xung quanh một mảnh yên tĩnh.
Tần Hoài l*иg ngực phập phồng kịch liệt. Hai tay nắm chặt lại buông ra. Lửa giận trong mắt vẫn còn đọng lại càng tăng thêm vẻ xấu hổ khi bị vạch trần của hắn.
Cuối cùng hắn ta cũng thu tay lại, vì đang cố gắng kìm nén cảm xúc nên vẻ mặt có chút vặn vẹo. "Diệp San! Cô hãy làm tốt trách nhiệm của Tần phu nhân. Đừng để cho tôi thấy cô chạm vào một sợi tóc trên người mẹ con bọn họ."
Câu nói này tưởng chừng như là một lời nói gay gắt nhưng giọng điệu mang theo chút chật vật cùng trốn tránh.
Nói xong, Tần Hoài xoay người vội vã đi xuống lầu.
Khóe miệng Diệp San hơi cong lên. Cô tùy ý ném vật trong lòng bàn tay xuống.
Tần Hoài khẩn trương quay đầu lại, tức giận nói: "Diệp San, cô lại làm cái gì vậy?!"
Diệp San cười nhạo một tiếng.
Trí tuệ y tế nhỏ phát ra vầng sáng mềm mại, lơ lửng bay xung quanh Tần Thụy.
"Trên cánh tay có một vết thương cực nhỏ. Phát hiện đó là một vết trầy da. Đã khởi động quá trình trị liệu." Trí năng y tế nhỏ nói.
"Hai người các ngươi đều đau lòng cho nó như vậy. Thế sao không nhớ chữa trị cho nó trước nhỉ?" Diệp San mỉa mai nói.
Sau khi nhìn rõ thứ bị ném xuống, sắc mặt Tần Hoài một trận trắng xanh, cực kỳ xấu hổ và khó chịu. Tần Hoài nghe xong lời nói của Diệp San, cảm giác mặt mình như bị người xé toạc, sau đó ném xuống mặt đất rồi dẫm lên, xấu hổ vô cùng.
2