Chương 5: Không gian kì lạ

Diệp Tử Tấn ngơ ngác nhìn thứ đồ vật trong tay Diệp San.

... Phép thuật.. Đây là phép thuật sao?!

Từ trong hư không biến ra đồ vật. Đây rõ ràng là phép thuật của các tiên tử được ghi trong những cuốn sách ở nơi trước đây cậu sống.

Diệp Tử Tấn há hốc mồm.

"Cái này là quả táo. Cái này là quả chuối." Diệp San mỗi lần nhắc tới đều cầm lên một quả tương ứng, giọng điệu dịu dàng quyến rũ:

"Bình thường Tiểu Tấn thích ăn quả nào nhất?"

Tất nhiên là không có câu trả lời.

Diệp San cũng không có nản lòng. Cô kéo chiếc bàn nhỏ bên cạnh lại gần rồi đặt hai quả trái cây lên đó. Lần nữa lại giơ hai tay ra trước mặt Diệp Tử Tấn, hai tay trống trơn.

"Những trái cây này đều được trồng trong không gian của mẹ. Mỗi ngày đều sẽ ra quả một lần." Diệp San nói, đuôi mắt phượng xinh đẹp hơi nhếch lên, bên trong là ánh sáng chiếu rọi.

"Không gian của mẹ rộng hơn 1.000 mét vuông. Mẹ trồng hơn 30 loại trái cây, 40 loại rau và 5 loại cây lương thực."

Vừa nói, trong tay Diệp San lại lần nữa từ không khí lần lượt hiện ra những bông lúa mì, ngô, nho và bắp cải.

Bất cứ khi nào có thứ gì đó xuất hiện. Diệp San sẽ giảng giải cho Diệp Tử Tấn một lượt. Giải thích thứ này tên là gì. Bộ phận nào có thể ăn được và bộ phận nào không thể ăn.

Một lúc sau, trên bàn đã tràn đầy.

Diệp Tử Tấn nhìn rau quả bày đầy trên bàn. Đôi mắt cũng không dám chớp một chút.

Đầu óc cậu như bốc cháy và trở nên trống rỗng.

Hôm nay gặp phải chuyện ngoài sức tưởng tượng của cậu, Diệp Tử Tấn cảm thấy đầu óc mình không thể dùng được nữa rồi.

"Tiểu Tấn à. Không gian của mẹ là lớn nhất trong toàn bộ thành Tinh Vân. Không ai có thể so sánh được với mẹ." Diệp San chạm vào mái tóc mềm mại của Diệp Tử Tấn và nói với vẻ hoài niệm:

"Thời điểm lúc mẹ thức tỉnh thần lực, tỉnh dậy khiến cho các nhân viên công tác cùng mọi người xung quanh hoảng sợ một phen".

"Tiểu Tấn sắp tám tuổi rồi, tháng sau chính là thời gian tổ chức nghi lễ thức tỉnh." Diệp San có chút phức tạp nói: "Không biết Tiểu Tấn sẽ thức tỉnh thần lực hay là thức tỉnh không gian."

Trí óc của Tiểu Tấn vốn đã khiếm khuyết, từ nhỏ cậu đã là bộ dáng ngốc ngốc như vậy. Cho dù có thức tỉnh không gian hoặc là thần lực, chỉ sợ cậu cũng không cách nào học được biện pháp sử dụng nó.

Diệp San xua đi nỗi buồn trong lòng, tiếp tục hỏi với vẻ mong đợi: "Tiểu Tấn à, con hy vọng trở thành một Chiến sĩ với năng lực mạnh mẽ, hay là hy vọng trở thành một Nông sư giống như mẹ?"

Đứa trẻ phấn nộn mũm mĩm như cũ vẫn duy trì bộ dáng ngốc ngốc.

Diệp San không giấu được sự mất mát trong ánh mắt.

Cô hít một hơi thật sâu rồi cất đi rau quả cùng lúa mì lên bàn.

Đã sáu năm.

Kể từ khi Tiểu Tấn được phát hiện mắc chứng thiểu năng trí tuệ bẩm sinh và có thể bị ngu ngốc suốt đời. Diệp San ngày nào cũng lặp lại những lời nói này với bảo bối của mình.

Cô chịu khó giải thích cho đứa nhỏ tên gọi của những thứ xung quanh và công dụng của chúng.

Vì cô luôn cảm thấy có một tia hy vọng rằng một ngày nào đó con của mình sẽ có thể nói chuyện và giao tiếp với cô.

Cho dù đứa trẻ không thể thức tỉnh không gian hay thần lực cũng không sao cả. Cô chỉ hy vọng con mình có thể nói và chạy nhảy như những đứa trẻ khác và sống một cuộc sống hạnh phúc.

Diệp Tử Tấn có thể thấy rõ được sự đau đớn sâu trong đôi mắt Diệp San. Cậu cảm thấy áy náy, nhưng lại không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ.

Cậu là một linh hồn đến từ một thế giới khác. Sống lại trong cơ thể của con trai cô, cho dù con cô vốn là một kẻ ngu ngốc, cho dù cậu bé đã biến mất thế nhưng cậu cũng coi như là đoạt đi số mệnh của đứa trẻ và chiếm lấy cơ thể này.

Thế nên vì đã chiếm lấy cơ thể này nên cậu sẽ gánh vác trách nhiệm của đứa trẻ và chăm sóc thật tốt cho mẹ của cậu bé theo đúng lời nói trước khi đứa nhỏ rời đi.

Diệp San đem những trái cây còn lại trên mặt bàn đi rửa một chút. Táo gọt vỏ cắt nhỏ thành từng khối, sau đó dùng dĩa đưa vào miệng Diệp Tử Tấn.

"Mở miệng nào, a~~", Diệp San kiên nhẫn dỗ dành.

Bùm một tiếng. Màu hồng vừa mới lắng xuống trên khuôn mặt Diệp Tử Tấn lại quay trở lại.

Vành tai của cậu cực kỳ nóng. Lông mi dày của Diệp Tử Tấn giống như những chiếc quạt nhỏ hơi cụp xuống. Đôi mắt dán chặt xuống mặt đất.

Diệp Tử Tấn không dám nhìn người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp đối diện, chỉ nghe lời ngoan ngoãn mở miệng.

Lúc này cậu tự nhiên nhớ lại quá khứ. Ngoại trừ Tứ sư huynh ra, chưa có ai đút cho cậu ăn như vậy.

Một hành động thân mật và trìu mến như thế...

Càng nghĩ lỗ tai Diệp Tử Tấn càng nóng hơn.

Không giống như những lần trước cô ôm Diệp Tử Tấn. Lần này Diệp San lập tức nhận ra con mình có gì đó kỳ lạ, tim cô đập thình thịch.

Cô nhanh chóng đặt tay lên trán Diệp Tử Tấn, nhiệt độ quả thực có chút cao.

Một cảm giác ấm áp và mềm mại xuất hiện trên trán cậu. Diệp Tử Tấn sợ đến mức suýt chút nữa bỏ chạy. Thân thể cậu nhất thời cứng đờ. Diệp Tử Tấn nín thở, không dám động đậy, trong lòng bắt đầu yên lặng ghi nhớ "Bát Phương Đường Quyết".

Liên tục đọc bốn năm đoạn, trái tim đang đập thình thịch của Diệp Tử Tấn rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Một mảnh an bình.

Diệp Tử Tấn mỗi khi ghi nhớ những cuốn sách y học chính là lúc cậu nhập tâm nhất. Ngay khi cầm sách lên và bắt đầu đọc, mọi sự diễn ra xung quanh không còn khiến cậu bận tâm nữa. Diệp Tử Tấn sẽ hoàn toàn quên đi mọi thứ xung quanh. Cho nên mỗi khi gặp khó khăn, Diệp Tử Tấn đều sẽ học thuộc lòng một hai bài. Chỉ cần làm như vậy, cậu lập tức cảm thấy thế giới này thật tốt, mười phần yên bình.

Lúc này Diệp San cầm thiết bị trí năng y tế nhỏ tới và khởi động nó.

"Kiểm tra nhiệt độ cơ thể." Diệp San nói.

Thiết bị y tế nhỏ bay một vòng xung quanh Diệp Tử Tấn, sau đó dừng lại ở phần cổ: "Nhiệt độ cơ thể hiện tại là 36,8 độ C. Tất cả đều bình thường."

Diệp San bối rối sờ sờ trán Diệp Tử Tấn, phát hiện nhiệt độ đã khôi phục như bình thường. Mà màu hồng trên mặt Diệp Tử Tấn và hai tai cũng đã nhạt đi, nhìn qua hoàn toàn không có vấn đề.

Diệp San vẫn có chút lo lắng, liền yêu cầu trí năng y tế nhỏ tiến hành kiểm tra toàn diện Diệp Tử Tấn thêm lần nữa. Kết quả không có gì bất thường lúc này Diệp San mới yên lòng.

Kiểm tra mất một lúc. Giờ Diệp San lại tiếp tục đút Diệp Tử Tấn ăn trái cây.

Diệp Tử Tấn một bên trong đầu nhẩm "Bát Phương Đường Quyết", một bên mở miệng nhai trái cây theo bản năng. Đến khi ăn xong, cậu đã thuộc lòng chương đầu tiên của "Bát Phương Đường Quyết". Diệp Tử Tấn không ngừng lại, tiếp tục ghi nhớ chương thứ hai.

Lúc sau Diệp San đi từ lúc nào cậu cũng không biết. Chỉ biết thời điểm cậu ghi nhớ xong, liền thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ. Trong phòng đã sớm không còn hình bóng của Diệp San nữa.

Lúc này Diệp Tử Tấn liền mở cửa định lẻn ra ngoài. Nơi này đối với cậu thật xa lạ. Cậu định bụng lặng lẽ quan sát môi trường xung quanh một chút.

"Ê thằng ngốc, mày không sao chứ?" Giọng nói của một đứa trẻ bảy tám tuổi vang lên từ phía sau Diệp Tử Tấn, tràn đầy ác ý.