Chương 4: Bệnh mất trí nhớ 2

Thanh âm cậu bé có chút khô khan khàn khàn, thậm chí còn mơ hồ không rõ, nhưng ý tứ muốn truyền đạt lại chính xác truyền tới Diệp Tử Tấn.

Trong lòng Diệp Tử Tấn tràn ngập cảm xúc lẫn lộn.

Cậu muốn nói điều gì đó nhưng lại thấy cậu bé ngước ánh mắt trông mong nhìn mình.

Diệp Tử Tấn cảm thấy mũi mình đau xót liền gật đầu đồng ý với cậu bé.

Lúc này cậu bé trước mặt cố gắng nhếch môi, tựa hồ như muốn cười.

Không đợi Diệp Tử Tấn kịp phản ứng, thân thể mũm mĩm dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất không dấu vết...

"Cạch"

Vừa mở cửa ra, Diệp San đã sửng sốt.

Đứa trẻ mềm mại mũm mĩm đang đứng ở cửa. Vết thương trên đỉnh đầu đã không còn nữa. Đôi mắt to đen láy phủ một tầng hơi nước, giống như một quả nho đen ngậm nước ngâm trong sương sớm mai.

Trong lòng Diệp San tan chảy một mảnh.

"Tiểu Tấn!" Diệp San trong mắt rưng rưng,

nhưng lại tươi cười rạng rỡ, kéo Diệp Tử Tấn ôm vào trong lòng.

Diệp Tử Tấn, người vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi buồn nháy mắt mặt đỏ lên, đỉnh đầu bốc khói!

Này không được nha!!

Nam...Nam nữ thụ thụ bất thân!

Diệp Tử Tấn đã sống trong sơn cốc được mười bảy năm. Xung quanh cậu không có người phụ nữ nào. Thỉnh thoảng đi ra ngoài sơn cốc cùng Sư phụ và sư huynh cũng chỉ nhìn thấy bọn họ từ xa. Chưa bao giờ cậu tiếp xúc với phụ nữ hết. Sau khi xuất sư rời núi, mặc dù trong vòng một năm đó, cậu đã khám bệnh và chữa trị cho không ít cô nương nhưng dùng cũng đều dùng chỉ vàng bắt mạch. Cậu luôn tuân thủ nghiêm ngặt đức tính quân tử và không bao giờ đi quá giới hạn.

Có lần khi đang chữa trị cho một tiểu cô nương, thỉnh thoảng bị người khác trêu chọc, cậu nhịn không được vành tai đỏ bừng, hai má nóng hổi.

Không phải cậu thích người ta, chỉ là cậu nhịn không được xấu hổ.

Bây giờ có một người phụ nữ xinh đẹp như tiên đang ôm cậu vào lòng. Trên người vẫn còn hương thơm dịu nhẹ...

Cảm nhận sự mềm mại ôm ấp xung quanh cơ thể...

Bùm——

Nhiệt độ dâng lên, Diệp Tử Tấn cảm thấy từ đầu đến chân mình đều nóng đến lợi hại, cả người đều chín!

Diệp Tử Tấn sắc mặt đỏ bừng, nhưng thân thể lại cứng ngắc như tượng gỗ, cảm giác không được tự nhiên. Dù vậy, Diệp Tử Tấn cũng không dám cử động, hô hấp ngưng trệ chờ đối phương buông mình ra.

Diệp San ôm Diệp Tử Tấn một hồi để xoa dịu cảm xúc, sau đó buông cậu ra. Một tay ôm lấy vai cậu, tay còn lại cẩn thận vuốt ve sau đầu Diệp Tử Tấn, đau lòng hỏi: "Tiểu Tấn còn đau không?"

Diệp Tử Tấn ngơ ngác nhìn cô. Đôi mắt to ngập nước chứa đầy sự bối rối.

Diệp San trong lòng cảm thấy chua xót.

Cô nắm chặt lấy tay Diệp Tử Tấn và dẫn cậu đi đến mép giường. Diệp Tử Tấn nhìn cô cầm lên thiết bị trí năng loại nhỏ ở đầu giường và đặt nó lên đầu cậu.

Không biết Diệp San ấn cái gì, trên đầu cậu chợt lóe lên một tia sáng trắng dịu nhẹ.

Diệp Tử Tấn có chút sợ hãi, vô thức lùi về phía sau một bước.

"Tiểu Tấn, con đứng yên để mẹ xem vết thương cho con nhé." Diệp San nhẹ nhàng nhéo má Diệp Tử Tấn.

Diệp Tử Tấn sửng sốt một lúc, hóa ra đây chính là người mẹ mà cậu bé đang lo lắng sao.

Lòng cậu chợt cảm thấy phức tạp khó tả.

Cậu nhịn không được hơi ngẩng đầu lên, chỉ thấy thiết bị trí tuệ lơ lửng trên đầu đang xoay vòng tròn.

Diệp San không có ngăn cản động tác của Diệp Tử Tấn. Thiết bị trí năng loại nhỏ này dùng trí năng phát ra ánh sáng không mạnh, cũng không kí©h thí©ɧ tới đôi mắt đứa nhỏ.

Ngược lại, Diệp San thậm chí còn có chút vui mừng. Bởi vì não bộ bẩm sinh khiếm khuyết, Diệp Tử Tấn rất ít khi phản ứng với thế giới bên ngoài. Hiện tại đứa nhỏ chỉ là có chút tò mò về y học trí tuệ trên đầu, Diệp San đã cảm thấy vô cùng cao hứng.

Đáng tiếc, Diệp Tử Tấn rất nhanh thu hồi ánh mắt. Dáng ngồi nghiêm chỉnh thẳng tắp.

"Cấp độ chữa lành vết thương là 8. Mức độ chữa lành vết thương đạt 99%. Có cần thiết phải tăng tốc độ chữa lành vết thương không?"

"Không cần." Diệp San trả lời, đồng thời cô đưa tay phải ra.

Thiết bị trí năng y tế loại nhỏ từ từ thu hồi lại nguồn sáng và bay vào lòng bàn tay của Diệp San.

Diệp Tử Tấn cố gắng khống chế ánh mắt không để bản thân mình ngốc ngốc nhìn vào tay Diệp San.

Thân phận hiện tại của cậu là một đứa trẻ chậm phát triển, cậu không thể để lộ ra dấu vết cũng như tiết lộ danh tính thực sự của mình.

Diệp San đặt thiết bị y tế nhỏ lên tủ đầu giường, cúi xuống nhẹ nhàng hỏi cậu: "Tiểu Tấn, con đói không?"

Diệp Tử Tấn kể từ khi tỉnh dậy đã ở trong trạng thái rất lo lắng nên cậu luôn xem nhẹ tình trạng cơ thể này. Diệp San không hỏi thì không sao, thế mà khi Diệp San hỏi, Diệp Tử Tấn lại cảm thấy trong bụng trống rỗng khó tả, cảm giác đói khát bao trùm lấy cậu.

Diệp San cũng không ôm hy vọng sẽ nhận được phản ứng gì từ Tiểu Tấn, cô khẽ mỉm cười và giơ tay ra trước mặt Tiểu Tấn.

"Hôm nay Tiểu Tấn muốn ăn cái gì?"

Diệp Tử Tấn dại ra.

Trong tay cô cái gì cũng không có, vậy còn hỏi cậu nên ăn cái gì?

Diệp Tử Tấn còn chưa kịp suy nghĩ xong những lời nghi hoặc trong lòng, liền nhìn thấy trên bàn tay trắng nõn mềm mại của đối phương từ hư không bỗng biến ra hai quả trái cây.

Một đỏ một vàng, sáng rực chiếm lấy tầm mắt của Diệp Tử Tấn.

Diệp Tử Tấn: "...!!!"

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Tử Tấn (hoang mang):...

...Tôi là ai?

...Đây là đâu?

...Tôi làm gì bây giờ?