Chương 3: Bệnh mất trí nhớ 1

Tề Vân ở phía sau co rúm người lại, nhỏ giọng nói: "Là em không giáo dục tốt Thụy Nhi, để thằng bé làm tổn thương tiểu thiếu gia..Tiểu Tấn... Mẹ con em thật sự không nên ở lại lâu. Em..em liền vào trong thu dọn đồ đạc." Vừa nói, Tề Vân lại không nhịn được liền khóc.

Tần Hoài tức giận dâng lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Diệp San: "Chỉ là để hai mẹ con họ cô nhi quả phụ ở đây hai tháng, em còn bắt ép bọn họ rời đi, này khác gì ép buộc mẹ con họ đi tìm đường chết!?"

"Còn nữa, từ khi nào em trở nên độc ác như vậy? Đây chính là hai mạng người em còn không quan tâm." Tần Hoài trong mắt tràn đầy tức giận cùng thất vọng. "Em có thể đuổi bọn họ đi. Được, nhưng trước hết phải có sự đồng ý của anh đã!"

Nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận của Tần Hoài, Diệp San đau đớn cảm nhận trái tim như bị hàng ngàn chiếc gai băng đâm rách, rỉ máu không ngừng.

Đây là người chồng mà cô ngày đêm chăn gối, là người cha ruột của con trai cô.

Vẻ mặt Diệp San và trái tim cô như bị chia cắt. Cô bình tĩnh hỏi:

"Mạng sống của hai mẹ con họ quan trọng, còn mạng sống của Tiểu Tấn thì không à?"

"Anh đã nói với em, Tử Tấn căn bản không có việc gì. Thụy Nhi cũng không phải cố ý, em tại sao cứ phải ở chỗ này làm loạn!"

"Đi theo anh. Em không có việc gì thì đừng lảng vảng trước mặt cô ấy. Như vậy cô ấy cũng sẽ không tỏ thái độ cùng làm khó hai người." Tần Hoài nói thẳng với Tề Vân.

Nhìn thân ảnh hai người bước đi, trong lòng Diệp San nguội lạnh, phảng phất máu thịt như kết thành băng.

Trên khuôn mặt xinh đẹp không thể hiện cảm xúc, vẻ mặt lãnh đạm, dáng vẻ vẫn đoan trang, khí chất xinh đẹp cao quý, nhưng nắm tay chậm rãi lại từ từ nắm chặt.

Diệp San đứng đó bình tĩnh trong chốc lát, lúc sau mới xoay người trở về phòng con trai.

——————

Diệp Tử Tấn phải mất một thời gian dài mới chấp nhận sự thật rằng mình đã trở thành một đứa nhóc bảy tám tuổi, nhưng cậu không thể hiểu được chuyện này xảy ra như thế nào.

Ngẫm đi ngẫm lại, đầu óc như muốn nổ tung rồi mà Diệp Tử Tấn vẫn không nghĩ ra được cái gì.

Lúc này, cậu nghe thấy âm thanh bên ngoài cãi vã kịch liệt, Diệp Tử Tấn bèn lẻn tới cửa nghe lén.

Không biết có phải do thân thể này đã lâu không hoạt động hay không, lúc Diệp Tử Tấn xuống giường, cậu suýt chút nữa ngã cắm đầu xuống đất. Cố lết lết về phía cửa, tay chân hoạt động có chút không linh hoạt.

Thật vất vả đi được tới cửa, tai vừa mới dán lên cánh cửa nghe ngóng thì bỗng Diệp Tử Tấn cảm thấy chóng mặt dữ dội.

Cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi.

Trong sương mù, một đứa trẻ mũm mĩm xuất hiện trước mặt cậu.

Diệp Tử Tấn có chút kinh ngạc, đứa nhỏ này...

Vừa rồi lúc cậu nhìn vào gương, bộ dáng hiện tại của cậu giống y hệt đứa nhóc này...

Cậu bé ngồi giữa phòng, đôi mắt vô thần trống rỗng, không biết là đang nhìn đi đâu, cơ thể ngốc ngốc ngồi ì một chỗ. Cậu bé cứ như vậy một lúc lâu, cuối cùng cậu nhóc đứng dậy, chậm chạp trì độn mở cửa đi ra ngoài.

Trong lòng Diệp Tử Tấn liền có phỏng đoán.

"Thằng ngốc này, rốt cuộc cũng chịu ra khỏi phòng rồi à?" Một đứa nhóc cười nhạo lên tiếng.

Quả nhiên là thế. Diệp Tử Tấn âm thầm thở dài. Đứa nhóc này có lẽ là bẩm sinh đã vậy, chính là đứa nhỏ vừa sinh ra đã ngu ngốc.

Cậu bé không phản ứng với giọng nói ác ý phía sau, mà đi tới hành lang có lan can tay vịn rồi ngơ ngác bước xuống.

"Mày đang nhìn cái gì thế?" Đứa trẻ phía sau đẩy vào cơ thể cậu bé. Lực đẩy của một đứa nhóc cũng đủ mạnh khiến cho cơ thể cậu bé loạng choạng lùi xuống một chút.

Cậu bé chả phản ứng gì đối với hành vi bắt nạt của đứa nhóc kia. Cậu chỉ di chuyển chậm rãi một chút, cố gắng quay trở lại vị trí ban đầu.

Mắt thấy cậu bé sắp bước lên. Đứa trẻ kia cười nhạo một tiếng rồi bước tới gần và lại đẩy vai cậu nhóc xuống lần nữa.

Có lẽ vì cảm thấy đứa trẻ kia đang chơi cùng mình nên cậu bé khúc khích cười hai tiếng.

Diệp Tử Tấn nhìn tới đây trong lòng đã lửa giận ngập trời. Cậu cực kỳ tức giận muốn tiến lên ngăn cản hành vi của đứa trẻ kia nhưng lại phát hiện bản thân căn bản không thể nhúc nhích.

Cậu bé vốn dĩ là một đứa nhỏ bị bệnh bẩm sinh, phản ứng trì độn, sau khi bị đẩy qua đẩy lại như vậy, cậu bé sao có thể đứng vững trên đôi chân của mình được nữa. Nhìn thấy cậu bé cứ thế bị ép xuống cầu thang, đứa trẻ kia vẫn không ngừng xô đẩy.

Không tốt!

Diệp Tử Tấn nét mặt chợt thay đổi.

Chính lúc đó cậu bé dưới chân bước hụt một cái liền giẫm vào không khí. Thân thể nho nhỏ lập tức lăn xuống cầu thang phát ra những âm thanh trầm đυ.c khiến lòng Diệp Tử Tấn đau không thể tả.

Diệp Tử Tấn vội vàng nhìn xuống, chỉ thấy đầu cậu bé đập xuống bậc thang cuối cùng, máu đỏ tươi phun ra.

Đứng bên trên đứa trẻ kia ban đầu là giật mình, rồi hoảng sợ nhanh chóng bỏ chạy sau khi nhận ra mình vừa gây ra hành động gì.

Diệp Tử Tấn lòng đầy tức giận, giãy giụa suy nghĩ muốn cứu đứa trẻ tội nghiệp bị rơi xuống cầu thang. Lại không ngờ, ánh sáng lóe lên trước mắt, đứa bé với thân hình mũm mĩm ấy đang đứng trước mặt cậu. Vẻ mặt cậu bé vẫn có chút đờ đẫn thế nhưng ánh mắt lại có chút lo lắng, như muốn bày tỏ điều gì đó với Diệp Tử Tấn.

Cậu bé cố sức khoa tay múa chân làm một động tác. Ánh mắt rưng rưng ngập nước, cổ họng đang cố gắng phát ra âm thanh.

"Mẹ...Mẹ"

"Chăm sóc.. tốt..mẹ...mẹ"