Chương 2: Xuyên qua 2

Có một quả bóng tròn được đặt ở đầu giường, trông giống như một phiên bản thu nhỏ của người máy gia dụng trước mặt cậu. Diệp Tử Tấn nhịn không được tò mò định thò tay ra sờ soạng một chút

Kết quả vừa đưa tay ra, Diệp Tử Tấn liền sững sờ.

Này không phải là bàn tay của cậu nha.

Diệp Tử Tấn đột nhiên nhấc chăn bông trên người lên.

Một thân hình nhỏ nhắn mũm mĩm xuất hiện trước mặt Diệp Tử Tấn.

Diệp Tử Tấn có chút ngốc.

...Đây rõ ràng là cơ thể của một đứa nhóc con bảy, tám tuổi.

Bên ngoài cửa.

"Tần Hoài, Tiểu Tấn rốt cuộc có phải là con trai của anh không?! Con bị thương thành dạng này, anh thế nhưng còn ở đây bảo vệ hung thủ?!" Một nữ nhân xinh đẹp tiều tụy tức giận nói, l*иg ngực nàng vì tức giận mà phập phồng kịch liệt.

Người đàn ông mang tên Tần Hoài khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao lớn, mặc dù không quá đẹp trai nhưng khuôn mặt lại rất đoan chính ngay thẳng. Vẻ mặt hắn không vui ngăn cản cánh tay người phụ nữ đang với lại đây: "Thụy Nhi không phải cố ý, em ở đây hung hãn như thế này làm gì. Nhất định phải để Thụy Nhi ngã xuống cùng Tử Tấn em mới vừa lòng sao?"

Diệp San bình tĩnh lại cơn tức giận trong lòng, trong lòng cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo: "Đúng vậy, tại sao Tiểu Tấn lại ngã xuống cầu thang? Trong khi cháu trai bảo bối của anh lại ở trên này?"

Tần Hoài cau mày nói:

"Tử Tấn vốn có chút ngốc, có bạn chơi đã không dễ dàng. Thụy Nhi không phải là cùng với nó chơi một lúc sao? Không chừng chính là do Tử Tấn tự mình bước không vững mà ngã xuống, huống hồ Tử Tấn cũng không có việc gì. Em nói xem vì cái gì em cứ bắt lấy Thụy Nhi phải chịu trách nhiệm, như thế là không hợp lý."

Nói xong, hắn liền xoay người mang theo đứa nhóc đang ngơ ngác núp phía sau lưng hắn rời đi.

Một lớn một nhỏ dắt tay nhau nhìn cực kỳ thân mật nhưng ở trong mắt Diệp San lại phá lệ chói mắt.

"Chị dâu, thật xin lỗi." Một người phụ nữ thuận tình đi tới với vẻ mặt hối lỗi: "Duệ Nhi thật sự không phải cố ý, thằng bé vốn chỉ muốn chào hỏi Tử Tấn mà thôi."

Diệp San liền cười lạnh: "Tề Vân, cô tới nhà chúng tôi đã bao lâu?"

Tề Vân sửng sốt một chút, đầu hơi cúi xuống, thân hình có phần gầy gò lộ ra vẻ điềm đạm đáng thương: "Đã hai tháng."

Giọng nói của Diệp San rất bình tĩnh: "Tần Hoài nói với tôi, anh ấy và chồng cô là anh em cùng vào sinh ra tử. Khi chồng cô qua đời, anh ấy cảm thấy hai mẹ con cô nương tựa vào nhau thật đáng thương, cho nên anh ấy đã để hai người sống tạm ở đây một thời gian."

Hai mắt Tề Vân lập tức đỏ lên, trịnh trọng nói: "Anh Tần và chị dâu là ân nhân của hai mẹ con em. Nếu không có hai người thì hai mẹ con em chỉ sợ đã sớm ..."

"Chồng em đột ngột ra đi. Hai mẹ con em không có chỗ dựa cũng không biết làm thế nào để sống sót. Vốn việc Thụy Nhi thức tỉnh Thần lực vào hai tháng trước là một điều hạnh phúc thế nhưng em lại không thể gánh nổi chi phí sinh hoạt của thằng bé. Không thể cho con mình sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, lòng em như dao cứa. Nếu không phải anh Tần có lòng tốt thu nhận chúng em, chu cấp cho Thụy Nhi một môi trường giáo dục tốt chỉ sợ dù Tiểu Thụy mới thức tỉnh Thần Lực cũng vô dụng." Tề Vân nghẹn ngào nói.

"Cảm ơn chị dâu và anh Tần, nếu không có hai người thì tương lai của Tiểu Thụy đã bị hủy hoại. Anh chị với mẹ con em chính là ân trọng như núi, đợi sau này Tiểu Thụy thành công, em nhất định sẽ để thằng bé báo đáp hai người."

Nói xong những lời này, ánh mắt Tề Vân đã tràn đầy nước mắt.

Diệp San lạnh lùng nhìn, chờ nàng ta nói xong liền nhàn nhạt mở miệng: "Hai tháng không phải là thời gian ngắn, đã tới lúc các ngươi phải rời đi."

Tề Vân sững sờ.

Diệp San trong lòng cười lạnh. Tề Vân thoạt nhìn tựa như đang bày tỏ lòng biết ơn với bọn họ nhưng thực ra mỗi câu đều nói rằng nếu không có Tần Hoài quan tâm giúp đỡ, tương lai của Tần Duệ sẽ bị phá hủy, mẹ con họ cũng sẽ không còn đường sống.

Nếu là trước đây, Diệp San cũng sẽ lười để ý tới loại người này, nhưng liên quan đến sự an toàn của con trai mình thì mọi chuyện đều không thể thương lượng được. Con trai cô là thiếu gia chính thức của gia tộc này, tại sao lại phải vì người ngoài mà chịu tổn thương, oan ức?

Nước mắt của Tề Vân cuối cùng cũng rơi xuống, rơi thành từng giọt lớn, trông rất đáng thương. "Chuyện vừa rồi có phải khiến chị chán ghét hai mẹ con em không? Em hiểu rồi. Tiểu Thụy tuổi nhỏ còn không hiểu chuyện làm tiểu thiếu gia bị thương, này cũng là lỗi của em, do em không dạy dỗ tốt."

Tề Vân lau nước mắt nói: "Em sẽ lập tức đưa con đi. Rất xin lỗi vì đã quấy rầy chị cùng Tần ca trong khoảng thời gian qua."

Diệp San quả thực chán ghét bộ dáng nhu nhược đáng thương này của Tề Vân. Có chuyện gì không thể nói chuyện đàng hoàng được với nhau, sao ngày nào cũng phải lấy nước mắt rửa mặt?

Diệp San khẽ cau mày: "Khi nào thu dọn xong thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ phái người đưa mẹ con cô về."

"Đi cái gì? Người là tôi đưa về. Ai dám đuổi ra ngoài!" Tần Hoài tức giận đi tới, nắm lấy cổ tay Tề Vân kéo về phía sau, giọng điệu không vui: "Nếu Tử Tấn là tiểu thiếu gia vậy chính nó cũng phải chịu trách nhiệm!"