Chương 20:

"Tôi là cha của San San và là ông nội của Tiểu Tấn. Dù có đối xử tệ với ai, tôi cũng sẽ không bao giờ đối xử tệ với họ." Diệp Mân không vui nói: "Họ sống rất tốt, San San cũng không muốn gặp anh. Anh có thể đi."

Thời điểm San San về đến nhà, cô nói với bọn họ rằng cô nhớ họ nên về đây ở một thời gian. Diệp Mân cũng không nghĩ nhiều. Nhưng ngay ngày hôm sau, Tần Hoài đã tới cửa xin lỗi. Nói chính mình thực có lỗi với hai mẹ con họ.

Diệp Mân nghe xong những lời này làm sao có thể ngồi yên? Sau khi nghe được ý đồ của Tần Hoài, ông liền đuổi hắn đi. Chờ khi Diệp San quay lại tra hỏi kỹ càng mới phát hiện ra chân tướng sự việc.

Biết được nữ nhi bảo bối và cháu trai quý giá của mình đã phải chịu nhiều ủy khuất ở nhà họ Tần. Diệp Mân tức giận đến mức suýt chút nữa đánh tới tận cửa Tần Gia, làm sao có thể để cho Tần Hoài đến đón con gái cùng cháu trai bảo bối đi?

"Ba, cho con gặp San San và Tiểu Tấn đi." Tần Hoài cầu xin nói.

"Ta nói không được là không được! Khụ khụ." Diệp Mân ho khan một tiếng. Tần Hoài muốn tiến lên hỗ trợ vỗ lưng ông nhưng lại bị Diệp Mân gạt ra. Bởi vì dùng sức quá mạnh khiến Diệp Mân không thể đứng vững. Cũng may nhờ có hai trí năng hình tròn thông minh chống đỡ ở phía sau nên Diệp Mân mới không bị ngã. Ngưng một lúc, Diệp Mân hướng về phía người giúp việc vẫn đang pha trà: "Tiểu Cầm, tiễn khách!"

Tần Hoài sắc mặt có chút khó coi.

Diệp Mân trừng to đôi mắt: "Cần ta đích thân tiễn ngươi đi ra ngoài sao?"

Tần Hoài bất đắc dĩ đành phải đứng dậy cùng Diệp Mân tạm biệt: "Ba, người nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai con sẽ quay lại."

——

Từ khi Diệp San mang theo Tử Tấn rời nhà. Tần Hoài mỗi ngày đều cảm thấy trong nhà thiếu đi chút gì đó. Bình thường khi Diệp San còn ở nhà, hắn không để ý. Chính là khi Diệp San rời đi, Tần Hoài liền cảm thấy trong lòng trống rỗng. Ngôi nhà không còn như trước cái cảm giác ấm áp và náo nhiệt. Dù kể Tề Vân và Tần Thụy thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn, nhưng hắn vẫn như cũ cảm thấy nỗi cô đơn trong lòng không thể nguôi ngoai, cả người bực bội bất an.

Hắn đã suy nghĩ kỹ về những gì Diệp San nói trước khi rời đi. Hắn thực sự có lỗi với Tử Tấn trong quá khứ, không hoàn thành trách nhiệm làm cha của mình. Giờ đây, chứng mất trí nhớ của Tử Tấn đã được chữa khỏi. Hắn có thể đem tất cả tri thức mà mình biết để dạy dỗ Tử Tấn, cho con mình mọi thứ tốt nhất. Từ giờ trở đi, hắn sẽ đối xử thật tốt với hai mẹ con Diệp San và không để họ phải chịu bất kỳ sự bất công nào.

Với tâm trạng như vậy, Tần Hoài hết lần này đến lần khác đến nhà bố vợ để đón Diệp San về. Hắn có thể hiểu được sự tức giận của Diệp Mân, nhưng hắn tin rằng một ngày nào đó bố vợ và San San sẽ có thể hiểu được sự chân thành của hắn.

"Nghe nói Tần tiểu thiếu gia đã khôi phục, thật chúc mừng ngươi!" Người đàn ông mặc vest, đi giày da mặt đầy chân thành chúc mừng: "Không biết khi nào mới có may mắn được gặp tiểu công tử. Chúng tôi mấy lão thúc thúc này vẫn chưa đưa quà gặp mặt cho thiếu gia đâu."

Cuộc họp làm ăn kết thúc. Tần Hoài cùng mấy người bạn trong giới kinh doanh bắt đầu trò chuyện. Không biết là ai bắt đầu. Họ đàm luận từ hỗn loạn trong giới kinh doanh tới mấy đứa nhóc nhà mình. Trong đó một người nhớ tới lời đồn trước đó về Tần tiểu thiếu gia, nửa lấy lòng nửa chân thành chúc mừng Tần Hoài.

Việc Tần gia tiểu thiếu gia sinh ra đã ngu ngốc không có gì là bí mật ở Tinh Vân thành. Không ai dám nói ra trước mặt Tần Hoài, nhưng ở sau lưng hắn, rất nhiều người thích lấy đó làm đề tài trò chuyện. Gia đình hai nhà Diệp Tần đều có sức ảnh hưởng đáng kể ở Thành phố Tinh Vân. Đứa trẻ sinh ra sau cuộc hôn nhân không những không phải là đứa con kiêu hãnh mà còn là một kẻ ngốc với trí thông minh thấp. Thậm chí còn có vấn đề về giao tiếp, một lần này chính là trò cười cho toàn thành Tinh Vân bấy giờ.

Mãi cho đến cách đây không lâu, có người đưa con đến bệnh viện Tinh Vân để kiểm tra, tình cờ gặp được hai mẹ con Diệp San. Vì tò mò cô đã hỏi bác sĩ vài câu, sau đó cô mới biết được Tần gia tiểu thiếu gia đã khỏi bệnh.

Tần Hoài gật đầu, cười nói: "Có cơ hội sẽ dẫn hắn ra ngoài gặp mặt các ngươi."

Phản ứng của Tần Hoài hoàn toàn xác nhận tin đồn trước đó. Khi mọi người kinh ngạc, họ cũng không quên chúc mừng Tần Hoài. Tần Hoài cũng rất vui vẻ tiếp nhận. Trong suốt một tháng, ngày nào hắn cũng đến xin lỗi như vậy, cơn giận của San San cũng phải nguôi ngoai. Lại sau đó một thời gian, hắn sẽ đưa San San và Tử Tấn trở lại, tổ chức một bữa tiệc trước mặt các nhân vật xã hội thượng lưu ở thành phố Tinh Vân để củng cố địa vị của người thừa kế Tần gia.

Nghĩ đến cảnh gia đình hạnh phúc sau đó, nụ cười trên mặt Tần Hoài càng tươi tắn hơn.

Hắn nâng ly rượu trong tay lên cùng những người xung quanh đang chúc mừng cụng ly.

"Tần Hoài lại tới?" Vừa về tới nhà nhìn thấy cha mình bộ mặt khó coi, Diệp San nhịn không được hỏi.

Diệp Mân gật đầu. Cơn tức giận vừa mới tiêu tan lại nổi lên lần nữa:

"Tên khốn đó vẫn còn mặt mũi mà tới đây. Hắn chưa đuổi người ngoài trong nhà hắn ra mà dám tới yêu cầu đón hai người các ngươi về. Không có cửa đâu!. Còn xin lỗi? Hắn xin lỗi cái rắm. Mở mồm ra nhẹ nhàng nói một câu cứ như mình quan tâm hy sinh lớn lao lắm vậy. Diệp San, con phải tỉnh táo. Tuyệt không được mềm lòng. Con bị cái tên giả tạo này dỗ liền tha thứ rồi theo hắn trở về. Ta liền không nhận con là con gái ta!

Diệp San giúp Diệp Mân thuận khí bình tĩnh lại, dở khóc dở cười: "Ba đừng nóng giận. Đừng vì một tên cặn bã mà khiến mình tức giận sinh khí, thân thể quan trọng. Lần sau ba đừng nói nhảm với hắn. Lần sau hắn tới, ba đừng mở cửa. Để Liệt đem hắn ném ra ngoài." Liệt là trí năng bảo vệ của nhà họ Diệp và chịu trách nhiệm về an ninh của nhà họ.

Lão nhân vốn tính tình không tốt, hiện tại sức khỏe càng không tốt. Diệp San sợ cha mẹ biết được sự thật sẽ tức giận hơn. Cho nên cô giấu nhẹm chuyện này, ai ngờ Tần Hoài lại trực tiếp đến thừa nhận sai lầm của hắn, đem kế hoạch của cô nháo rối tung. Tần Hoài không phải không biết tình trạng sức khỏe của cha mẹ Diệp San, nhưng hắn cố tình không quan tâm còn hàng ngày tới làm phiền họ. Diệp San không chỉ là cổ đông của tập đoàn Tần thị mà còn là tổng giám đốc công ty nông nghiệp thuộc tập đoàn này, có thể nói Tần Hoài nếu muốn gặp thì rất dễ dàng tìm được cô. Ở công ty to như vậy, Diệp San chưa bao giờ thấy Tần Hoài đến tìm mình, ngược lại đi tìm hai lão nhân gia còn đang đau bệnh để chân thành nhận sai? Diệp San cảm thấy Tần Hoài buồn cười đến cực điểm.

"Ông ngoại không tức giận nha!" Diệp Tử Tấn mang tới một chiếc ghế nhỏ, giẫm lên, vỗ vỗ lưng Diệp Mân, thuận tay ấn mấy huyệt đạo quanh người ông ngoại.

"Tiểu Tấn thật tốt. Ông ngoại không tức giận." Sắc mặt lạnh lùng cứng cỏi của Diệp Mân vì tức giận lúc này liền dịu đi. Ông cảm giác sự tắc nghẽn ngột ngạt trong l*иg ngực khiến mình khó thở đã hoàn toàn tiêu tán, liền lôi kéo Diệp Tử Tấn ngồi xuống bên cạnh mình.

"Tiếp tục như thế này với Tần Hoài không phải là biện pháp, tiếp theo con định làm gì?" Mẹ Diệp San bình tĩnh hơn rất nhiều so với cha Diệp. Sau khi tâm tình của Diệp Mân gần như bình tĩnh lại, bà hỏi Diệp San.

Diệp San sửng sốt một lát, tạm thời không có trả lời, ngược lại mỉm cười sờ sờ Diệp Tử Tấn đầu nhỏ: "Tiểu Tấn, mẹ với ông bà có chuyện muốn nói. Bảo bối ngoan về phòng chơi một lát được không?"

Diệp Tử Tấn ngoan ngoãn gật đầu, cùng Diệp Mân và Đỗ Tĩnh tạm biệt rồi đi lên lầu.

Nhìn thấy Diệp Tử Tấn đã đi xa, Diệp San thở dài, nghiêm túc nói: "Con và Tần Hoài ở cùng nhau nhiều năm như vậy, nói không có tình cảm là không đúng, nhưng trong khoảng thời gian này, con thực sự thất vọng với anh ta."

"Con muốn ly hôn à?" Mẹ Diệp biết rất rõ tâm tư của con gái mình.

Diệp San gật đầu nói: "Nhưng lấy vị trí của Tần Hoài và con mà nói, việc ly hôn liên lụy đến quá nhiều mặt. Hiện tại Tiểu Tấn vừa mới bình phục, con sợ việc ly hôn sẽ ảnh hưởng không tốt đến thằng bé. Ngày sau không thể tránh được những lời đồn đãi vớ vẩn, cho nên con vẫn chưa quyết định được."

Đỗ Tĩnh gật đầu. "Con có thể suy nghĩ kỹ càng. Với tình trạng thể chất hiện tại của mẹ và cha con, trong chuyện này chúng ta không thể giúp con nhiều. Nhưng nếu con đã nghĩ kỹ thì đừng ngần ngại mà làm. Chúng ta sẽ là chỗ dựa của con. Mặc dù Diệp gia gần đây không có động thái nào lớn do vấn đề thể chất của chúng ta, nhưng đó không phải là cái mà người ngoài có thể can thiệp lay chuyển được".

"Mẹ con nói đúng đó, con đừng chần chừ. Con gái Diệp gia của ta không thể bị người khác bắt nạt." Diệp Mân đồng ý.

Diệp San trong lòng có chút ấm áp chua xót. "Con đã hiểu. Chờ con suy nghĩ cẩn thận, nhất định con sẽ nhanh chóng giải quyết."

Diệp Mân vỗ vỗ vai Diệp San: "Được rồi, tạm thời không nói chuyện này nữa, hai ngày nữa sẽ đến thời gian Tiểu Tấn thức tỉnh, bỏ mọi chuyện khác sang một bên, chuẩn bị sẵn sàng trước đi."