Trên bầu trời đầy sao, đối mặt với sợi tơ độc tràn ngập của nhện cấp 3, động cơ của máy bay chiến đấu đột nhiên ngừng hoạt động, từ trên cao lao thẳng xuống. Rơi xuống được hơn mười mét, máy bay chiến đấu cùng lúc bắn ra một quả đạn pháo. Nương theo lực giật cực lớn, máy bay chiến đấu đột ngột lùi về phía sau, hoàn mỹ tránh được phạm vi vướng víu của sợi tơ nhện độc.
Vào lúc máy bay chiến đấu thoát khỏi nguy hiểm. Một tia lửa đột nhiên xuất hiện sau lưng con nhện cấp ba, tiếp theo là tiếng đạn pháo nổ, con nhện cấp ba lập tức biến thành tro bụi.
"Cậu làm rất tốt." Tây Thi bỏ tay ra khỏi nút khởi động. Mở liên lạc nói với Diệp Tử Tấn bằng giọng điệu rất tán thưởng.
Diệp Tử Tấn cười gượng một tiếng, xoa xoa ngón tay đau nhức. Kể từ khi đồng ý làm bạn đấu của Tồn Hi, về cơ bản cậu chưa bao giờ ngừng trải qua việc bị gϊếŧ. Lúc đầu cậu cố gắng chịu đựng hai lần, nhưng cảm giác bị hủy diệt quá chân thực. Mỗi lần kết thúc, Diệp Tử Tấn sẽ cảm thấy chóng mặt và buồn nôn suốt hai ván liên tiếp. Diệp Tử Tấn cảm thấy tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, cậu bắt đầu chân chính chiến đấu chống lại Tồn Hi.
Một tháng trôi qua, nhờ công lao suốt ngày nhìn chằm chằm nhăm nhe hố cậu của Tồn Hi. Kỹ năng né tránh của Diệp Tử Tấn đã được nâng cao đến mức hoàn hảo. Số lần bị tiêu diệt cũng giảm mạnh. Tính đến nay, cậu đã vượt qua hai mươi trận mà không bị gϊếŧ mạng nào.
"Đã đến giờ ăn rồi!" Một giọng nói vang lên từ bên ngoài khoang mô phỏng.
Tây Thi nhìn thời gian, gia tăng tốc độ. May mắn thay, lượng máu của trùng mẫu còn lại không nhiều. Chỉ trong vòng năm phút, bọn họ đã kết thúc trận chiến: "Tạm nghỉ chút, tôi đi ăn cơm."
Diệp Tử Tấn đáp lại tỏ vẻ đã biết.
Vốn dĩ thời gian ước định của họ là từ 8 đến 10 giờ tối, nhưng Tây Thi cũng thường xuyên online chơi game. Thỉnh thoảng cậu ta phát hiện Tinh Vân 1024 online, ngay lập tức mời Diệp Tử Tấn vào tham gia cùng. Mục đích ban đầu của Tây Thi chỉ là trút giận lên Tinh Vân 1024. Nhưng anh không ngờ tới Tinh Vân 1024 không mất nhiều thời gian liền nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn. Tới hiện tại nếu không có Trùng tộc quấy rối, anh hoàn toàn không thể tấn công đến cậu.
Khi số lần chơi cùng nhau tăng lên, thái độ của Tây Thi đối với Tinh Vân 1024 cũng dần thay đổi. Từ tức giận và khinh thường lúc ban đầu, hiện giờ cảm thấy khá tốt.
Hump... Tinh Vân 1024 này miễn cưỡng có thể coi là đối thủ của anh.
"Gần đây con gặp chuyện gì cao hứng hả? Kể cho mẹ nghe đi." Mẹ của Tây Thi hơi kinh ngạc khi nhìn thấy khóe miệng con trai mình hơi nhếch lên.
Tây Thi vẻ mặt nghiêm túc ngồi xuống bàn ăn: "Không có, vẫn như bình thường thôi."
Mẹ Tịch mỉm cười không nói gì, bày biện đống bát đĩa vừa được quản gia trí năng đặt lên bàn, đổi chủ đề: "Hôm nay mẹ mua được một con Hỏa Ưng cấp hai. Con đã tiêu hao rất nhiều Nguyên Lực trong đợt huấn luyện gần đây. Tranh thủ bồi bổ bản thân một chút."
Tây Thi gật đầu rồi nhanh chóng ăn
"Ăn chậm một chút, đừng để nghẹn." Mẹ Tịch đưa cốc nước tới: "Sao con vội vàng thế."
Tây Thi không nói gì, tốc độ ăn cũng không chậm lại chút nào. Trong thời gian ngắn ăn hết một nửa con Hỏa Ưng, lại uống thêm hai ngụm canh liền nói: "Con no rồi."
Mặc dù mẹ Tây Thi cảm thấy hôm nay cậu ăn không nhiều nhưng bà cũng không muốn ép cậu. Bà xác nhận với Tây Thi xem cậu đã thực sự ăn no chưa sau đó liền nhanh chóng thả người.
Việc đầu tiên Tây Thi làm khi trở về phòng là chui ngay vào khoang mô phỏng. Khi vào game, anh phát hiện Tinh Vân 1024 không có online. Thay vào đó, cậu để lại một tin nhắn cho anh, nói chính mình cũng đi ăn cơm. Tây Thi nhìn chằm chằm vào trò chơi một lúc, muốn bắt đầu trò chơi nhưng lại không cách nào gợi lên hứng thú. Vì thế dứt khoát lên kênh Thế giới xem náo nhiệt. Hiện tại trên Kênh Thế giới đang có cãi vã, màn hình spam lướt rất nhanh.
"Không có trong game hả?" Lúc Diệp Tử Tấn online trở lại, thấy Tây Thi cũng ở trên mạng, liền tùy tiện gửi đi một tin nhắn.
"Vừa mới đánh xong một ván ra, đúng lúc gặp cậu, cùng nhau chơi đi." Tây Thi bình tĩnh đáp.
"Ừm."
Thời điểm Diệp Tử Tấn kết thúc trò chơi thì đã là mười giờ tối. Cậu tạm biệt Tồn Hi rồi rời khỏi khoang mô phỏng đi rửa mặt.
Đã một tháng kể từ khi Diệp Tử Tấn xuyên qua. Sự không phối hợp ban đầu của cơ thể đã hoàn toàn biến mất. Chuyển động cơ thể của cậu hoàn toàn có thể theo kịp suy nghĩ của bản thân. Điều này cũng đã được phản ánh đầy đủ trong việc chơi trò chơi, phản ứng và thao tác của cậu đã được cải thiện rất nhiều trong khoảng thời gian một tháng này. Ngoài ra, cổ họng của Diệp Tử Tấn cũng đã phát triển bình thường. Cậu không còn tình trạng lắp bắp hay phát âm không rõ ràng khi nói chuyện nữa.
Mà điều khiến Diệp Tử Tấn yên tâm nhất là trong khoảng thời gian này, cậu đã hoàn toàn hiểu được toàn bộ tri thức của thế giới mà cậu xuyên tới. Trong số những thứ Diệp San mua cho cậu có một chiếc điện thoại thông minh nhỏ của thương hiệu tạm gọi là Bách Hiểu Sinh. Về cơ bản chiếc điện thoại trí năng nhỏ này có thể giải đáp mọi vấn đề của cậu. Thậm chí có những vấn đề được giải đáp còn cung cấp kèm cả hình chiếu cho cậu xem nữa. Đối với thế giới kỳ diệu này kinh ngạc rồi, Diệp Tử Tấn càng ngạc nhiên hơn nữa về hệ thống y tế ở đây.
Trong thế giới khoa học kỹ thuật phát triển này, trừ những gia đình có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn ra, mỗi hộ gia đình đều sẽ được trang bị trí tuệ y tế thông minh cỡ nhỏ. Tất nhiên, trí tuệ y tế cũng được chia thành nhiều cấp độ khác nhau.
Trí tuệ y tế tiên tiến cỡ lớn có thể hỗ trợ một số ca phẫu thuật đơn giản. Còn trí tuệ y tế cỡ nhỏ thì có thể điều trị một số căn bệnh cơ bản. Chẳng hạn như phong hàn mà người dân ở đây gọi là cảm lạnh.
Dựa theo hệ thống Bách Hiểu Sinh giải thích nguyên lý cho cậu. Những trí năng thông minh này sẽ dựa vào việc tiêu diệt các tế bào có hại, tăng cường hoạt động của tế bào gốc để chữa lành vết thương một cách nhanh nhất, cải thiện tình trạng bệnh lý. Chỉ là khi các cơ quan và chức năng gốc của cơ thể suy giảm hoàn toàn thì những trí tuệ y học này sẽ hoàn toàn vô dụng.
Ông bà ngoại của cậu đều ở trong hoàn cảnh này.
Đối với tình huống này, Diệp Tử Tấn có chút lo lắng. Một tháng ở chung, Diệp Tử Tấn đã nảy sinh tình cảm sâu sắc với hai vị lão nhân gia hiền từ này. Dù là gánh vác trách nhiệm ban đầu của nguyên chủ hay là làm theo ý nguyện của bản thân, Diệp Tử Tấn đều không muốn bọn họ xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa, bệnh của ông bà ngoại cũng không phải không thể trị liệu.
Thân thể bọn họ suy sụp nhanh chóng là do kinh mạch bị tổn thương, tắc nghẽn khó giải trừ dẫn tới sinh lực trong cơ thể không được lưu thông. Chỉ cần có đơn thuốc phù hợp, trải qua thời gian dài điều trị trị liệu thì ông bà nhất định có thể khỏi bệnh.
Chính là, đơn thuốc chữa bệnh thì cậu có. Nhưng Diệp Tử Tấn vẫn chưa tìm thấy bất kỳ loại dược liệu nào trên thế giới này. Bách Hiểu Sinh nói với cậu rằng các loại thảo mộc chỉ tồn tại trong ghi chép từ thời đại viễn cổ. Hiện tại chúng đã không còn nữa.
Cảm giác bất lực khi rõ ràng cậu có cách chữa nhưng lại không thể làm ra được khiến Diệp Tử Tấn đặc biệt khó chịu. Trong lúc tuyệt vọng, Diệp Tử Tấn chỉ có thể làm điều tốt nhất có thể trong thời điểm này, lấy cớ xoa bóp kinh mạch và huyệt đạo cho ông bà ngoại để làm chậm tốc độ suy giảm về thể chất.
Sáng hôm sau, Diệp Tử Tấn mơ mơ màng màng nghe được bên ngoài có tiếng cãi vã.
"Ta đã nói với ngươi, nơi này không chào đón ngươi. Sao ngươi còn tới đây?" Sắc mặt Diệp Mân không tốt lắm.
"Ba, con tới thăm San San và Tiểu Tấn." Tần Hoài chân thành nói:
"Gần một tháng không gặp, con có chút lo lắng, muốn biết bọn họ thế nào."