Diệp San hôm nay về nhà có hơi muộn. Ngoài việc ở công ty có rất nhiều thứ cần phải làm ra, cô chủ yếu về nhà bố mẹ đẻ để giải thích tình hình hiện tại của Tiểu Tấn cho bọn họ. Bởi vì sức khỏe của cha mẹ cô không được tốt nên để tránh chọc giận họ, Diệp San không giải thích tình hình của mình ở Tần gia, cô chỉ nói Tử Tấn đã bình phục, muốn đến ở cùng bọn họ.
Diệp Mân tuy không trực tiếp thân mật với cháu trai như Đỗ Tĩnh, nhưng vẫn khóe miệng vẫn nhếch lên khi nhìn Diệp Tử Tấn. Tính tình ông lão lạnh lùng cũng dịu đi đôi chút.
Diệp Mân trước giờ vẫn luôn là một người nghiêm túc. Mấy đứa nhóc thường xuyên bị vẻ ngoài lạnh lùng kia của ông dọa sợ. Ngay kể con gái ruột của ông, Diệp San khi còn bé rất sợ ông, mỗi lần trốn là trốn đến rất xa. Diệp Mân vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần bản thân bị cháu trai nhỏ từ chối thân cận, lại nhìn thấy đứa bé mềm mại đưa tay về phía mình.
Đôi mắt to long lanh ngậm nước của cậu bé nhìn ông không chớp mắt. Bên trong tràn đầy thân mật và tò mò.
Diệp Mân sửng sốt một lát. Sau đó khóe miệng nhếch lên một chút, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cháu trai mình.
Ngón tay của Diệp Tử Tấn chạm vào tĩnh mạch của Diệp Mân.
Nhẹ nhàng ấn không được, có chút không lưu thông như bị một thứ gì đó cản trở.
Tâm trạng của Diệp Tử Tấn có chút nghiêm trọng. Bệnh của ông ngoại đã xâm nhập vào sâu trong lục phủ ngũ tạng. Nếu không được chữa trị kịp thời, e rằng tính mạng của ông nội sẽ gặp nguy hiểm.
Cảm nhận được lực đạo ở cổ tay mình, Diệp Mân cũng không có nghĩ nhiều. Chỉ cho rằng cháu trai muốn thân cận, tùy ý để cậu ấn ấn một hồi. Thẳng tới khi ông cảm giác tư thế này khiến mình có chút mỏi, Diệp Mân mới vỗ về cháu trai để đứa nhỏ buông mình ra.
"Tiểu Tấn mau gọi ông ngoại, bà ngoại nào." Diệp San mỉm cười nói. Khí chất cả người của mẹ Diệp lúc ở Tần Gia với lúc này hoàn toàn khác nhau, cực kỳ thoải mái và vui vẻ.
"Ông, Ngoại, Bà, Ngoại..", Diệp Tử Tấn lắp bắp hô lên.
Đỗ Tĩnh cùng Diệp Mân đều ngây ngẩn sửng sốt.
Trước đó đã nghe con gái nói qua về bệnh tình đứa nhỏ đang khôi phục. Bọn họ đã cảm thấy vô cùng vui mừng khi nghe điều này. Nhưng bọn họ không ngờ rằng khi chính mình thực sự cảm nhận được sự thay đổi ở cháu trai nhỏ. Những cảm xúc cực kỳ mạnh mẽ và phức tạp vẫn như nước tràn về.
"Tốt. Thật tốt.." Môi ông ngoại Diệp Mân có chút khẽ run lên.
Diệp Tử Tấn ngồi với hai vị lão nhân một lúc, nghe họ vui vẻ trò chuyện về tương lai của cậu. Một lúc sau, hai vị lão gia có chút mệt mỏi, Diệp San đỡ họ vào nhà nghỉ ngơi.
Thực ra gọi là lão gia thì hơi quá. Diệp San bây giờ chưa đầy ba mươi, cha mẹ cô cũng chỉ mới ngoài năm mươi. Chỉ là hai người trông có phần hốc hác, tinh thần uể oải chán nản trông lại càng già hơn bình thường, cứ như khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi.
Diệp Tử Tấn ngồi trên ghế sofa, cảm thấy có chút chán nản bế tắc.
Tình trạng thể chất của ông bà ngoại cậu đều có chút nghiêm trọng, mà chính mình lại chỉ có thể nhìn mà không làm gì được.
Không nói đến việc hiện giờ cậu đang là một đứa nhóc tám tuổi đang khôi phục bệnh ngốc ngốc, cũng không ai dám tin rằng cậu muốn chữa bệnh cứu người. Cho dù không ai nghi ngờ thân phận của cậu. Thậm chí sẵn lòng để cậu chữa trị cho họ thì cậu hiện tại cũng không có gì để dùng. Dược liệu của thế giới này cậu cũng chưa được xem qua. Bảo cậu nên chữa trị thế nào?
Diệp San từ phòng bố mẹ mình đi ra. Nhìn thấy con trai mình ngồi bất động trên sô pha, bộ dáng đặc biệt ngoan ngoãn. Cô không khỏi mềm lòng: "Tiểu Tấn từ giờ liền sống cùng mama ở nhà ông bà ngoại nhé. Ông bà ngoại đều rất thích Tiểu Tấn. Ông bà ngoại tốt như vậy, nhất định Tiểu Tấn sẽ thích họ".
Diệp Tử Tấn động tác trì độn chậm rãi gật đầu.
Bởi vì thời gian đã muộn một, cũng là lúc đi nghỉ ngơi. Diệp San nói xong liền trực tiếp dẫn Diệp Tử Tấn tới căn phòng mới của cậu.
Diệp Tử Tấn nhìn đồ đạc trong căn phòng, có chút mơ hồ.
......Căn phòng này giống hệt căn phòng trước của cậu. Ngay cả khoang mô phỏng cũng được đặt ở đó nguyên vẹn luôn.
Nếu không phải Diệp San đang ở đây, Diệp Tử Tấn thậm chí còn muốn đi ra ngoài cửa nhìn một phen xem có đúng là mình mới chuyển tới phòng mới không á.
Diệp San sợ Diệp Tử Tấn không quen nên đã làm một căn phòng giống y hệt với căn phòng cậu ở lúc trước. Nhưng dù vậy, Diệp San vẫn có chút lo lắng: "Tiểu Tấn có sợ không? Có cần mama ngủ cùng Tiểu Tấn không?"
Sắc mặt Diệp Tử Tấn đỏ bừng, lập tức lắc đầu.
Diệp San cười, xoa xoa mái tóc mềm mại của Diệp Tử Tấn, "Mama đi ngủ đây. Ngủ ngon nhé Tiểu Tấn."
Sau khi đóng cửa lại, Diệp Tử Tấn kinh ngạc nhìn căn phòng giống y hệt như trước đây. Cậu nhìn chung quanh, chỗ này nhìn một cái, chỗ kia sờ một chút, cảm thấy có gì đó mới mẻ. Bất quá, dù có mới lạ đến đâu thì Diệp Tử Tấn cũng đã rất quen thuộc với cách bố trí của căn phòng này. Một lúc sau một thời gian, cậu không còn hứng thú nữa, trực tiếp chui vào ổ chăn nhắm mắt ngủ.
Thời gian trôi qua một lúc sau, nằm một hồi lâu mà Diệp Tử Tấn không hề cảm thấy buồn ngủ. Lăn qua lăn lai nửa ngày, Diệp Tử Kim cuối cùng cũng đứng dậy, xuống giường chui vào khoang mô phỏng.
Không thể ngủ được nên cậu cũng chỉ có thể tìm việc gì đó để làm.
Lần này tiến vào trò chơi, Diệp Tử Tấn không có trực tiếp lựa chọn phần hướng dẫn tân thủ như lúc trước, mà là ở trên giao diện chính một hồi, có chút do dự.
Bây giờ cũng gần khuya rồi, nghĩ rằng chắc trong game không có ai, chi bằng chính mình thực chiến thử xem...
Ngón tay của cậu trượt lên trượt xuống một hồi, cuối cùng Diệp Tử Tấn cũng bấm vào.
Tại một nơi xa
Tây Thi đã chờ đợi rất lâu. Cuối cùng cậu cũng chờ được một hình đại diện nào đó đang nhấp nháy.. Cậu ta cười khúc khích.