Trong lòng Tần Hoài thắt lại, bất giác đứng dậy: "Đây không phải nhà của em sao? Em còn muốn đi đâu nữa?"
Khóe miệng Diệp San nhếch lên giễu cợt. Cô dẫn Diệp Tử Tấn xuống lầu.
Tuy lời nói ra là vậy nhưng Tần Hoài kỳ thực cũng hiểu Diệp San rốt cuộc là muốn đi đâu. Chỉ là từ đáy lòng hắn lại không muốn thừa nhận mà thôi. Việc Diệp San chuyển ra khỏi ngôi nhà này khiến Tần Hoài cảm thấy tức giận và bất an về cuộc sống đang dần lệch khỏi tầm kiểm soát của hắn.
"Em không còn là một đứa trẻ nữa. Em nên chín chắn hơn trong hành động của mình. Đừng cứ mỗi khi cáu kỉnh là lại bỏ nhà đi." Tần Hoài đứng trước mặt Diệp San, giọng nói lạnh lùng nhưng có phần nghiêm khắc. Sau đó hạ giọng nói "Đem đồ đạc trở về đi. Tử Tấn cũng vừa mới bình phục, cần nghỉ ngơi."
Diệp San cười nhạo: "Tần Hoài. Anh tự cho mình là đúng cũng phải có giới hạn thôi chứ."
Sắc mặt Tần Hoài có chút bối rối.
"Tránh ra." Diệp San lạnh lùng nói: "Đừng cản đường tôi."
"Diệp San, em không thể chỉ vì tức giận với anh rồi mang theo Tử Tấn nháo loạn." Tần Hoài không nhúc nhích, cau mày nói: "Con vừa mới bình phục, cần ổn định điều trị."
Diệp San chế nhạo, tay đặt hành lý của mình xuống.
Trong lòng Tần Hoài căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
"Bốp!" Tần Hoài che lại khuôn mặt bên trái đang bỏng rát, sửng sốt.
"Thời điểm Tiểu Tấn bị bệnh ngốc nghếch anh ở đâu? Lúc Tiểu Tấn bị Tần Thụy đẩy xuống lầu thì anh đang làm gì?!" Diệp San thanh âm lạnh đến thấu xương.
"Anh bao che cho Tần Thụy, đứng ra bảo vệ Tề Vân. Con người anh như vậy thì có tư cách gì để làm cha Tử Tấn? Lại có tư cách gì mà ra lệnh cho chúng tôi?"
Lời nói của Diệp San sắc bén đến nỗi cơn giận của Tần Hoài còn chưa kịp bốc lên hoàn toàn biến thành áy náy. Hắn ta đưa tay kéo Diệp San: "San San...Anh..."
Diệp San lại xách hành lý lên, ánh mắt như dao găm: "Tránh ra"
Tần Hoài vô thức buông tay ra, nhìn Diệp San đưa Diệp Tử Tấn rời đi mà không quay đầu lại.
"Cạch". Tiếng cánh cửa vang lên rất nhỏ, nhưng bên tai Tần Hoài lại như sấm sét.
Trong phút chốc, Tần Hoài bị chôn vùi trong sự bất lực và hoảng sợ đến khó thở.
Tại sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này?
Tần Hoài có chút hoảng hốt.
Thời điểm Tử Tấn chào đời, hắn chính là mừng rỡ như điên. Đến tận bây giờ hắn còn nhớ rất rõ nụ cười ngốc nghếch và dáng vẻ vui vẻ của mình khi đó. Khi đó hắn chỉ dám ôm Tử Tấn một chút, cả người đều thật cẩn thận. Toàn thân cứng đờ đến mức cơ bắp đau nhức cũng không dám cử động một cái.
......Sau đó thì sao?
Tần Hoài suy sụp nhắm hai mắt lại.
Sau đó, Tử Tấn được chẩn đoán mắc dị tật não bẩm sinh. Hắn cảm thấy vô cùng đau khổ. Hắn thời thời khắc khắc bôn ba tìm kiếm phương án điều trị phù hợp cho Tử Tấn. Cứ thế thử rồi lại mua lần lượt không biết bao nhiêu thiết bị y tế. Nhưng thời gian trôi qua, Tử Tấn vẫn không có dấu hiệu tiến triển gì. Thời điểm những đứa trẻ nhà khác nhẹ nhàng mềm mại gọi papa. Đứa nhỏ kia chỉ ngơ ngác nhìn về phía trước. Ánh mắt dại ra, không có bất kỳ phản ứng nào với thế giới bên ngoài.
"Anh xuất sắc như vậy mà sao con của anh lại... haiz~..." Xung quanh có rất nhiều người than thở nói với hắn lời này. Thế nhưng sau lưng hắn, mọi người đều cười nhạo hắn có một đứa con trai ngu ngốc.
Dần dần, Tần Hoài liền thay đổi. Hắn bắt đầu bực bội vì sao mình lại có một đứa con ngu ngốc.
Hắn xấu hổ vì đứa trẻ có đôi mắt đờ đẫn kia. Cảm thấy đó là vết nhơ trên người mình. Sau đó, hắn bắt đầu chủ động phớt lờ nó.
Cho tới bây giờ... Tần Hoài tựa hồ cảm giác được, đứa nhỏ này trong một đêm đã lớn tới mức này. Đứa trẻ rõ ràng ở ngay trước mắt hắn, nhưng hắn lại không nhớ rõ đứa nhỏ trước kia trông như thế nào.
"Anh Tần, anh và chị dâu cãi nhau à?" Tề Vân rụt rè đi tới hỏi: "Có phải em đã làm điều gì sai khiến chị dâu tức giận không? Em..để em đi gọi chị dâu trở lại."
Tần Hoài yếu ớt xua tay: "Cô để tôi yên tĩnh một lát."
"Chị dâu từ trước tới nay chưa bao giờ thích em và Thụy Nhi. Nếu em và Thụy Nhi làm chị dâu không thoải mái, bọn em liền dọn ra ngoài." Tề Vân bả vai hơi rụt lại, có chút đáng thương. "Anh Tần, anh nên đưa chị dâu trở về."
Không biết vì sao, Tần Hoài nhìn bộ dạng Tề Vân lúc này có chút phiền chán: "Được."
Tề Vân vẻ mặt sửng sốt.
"Nếu cô muốn rời đi, vậy thu dọn đồ đạc đi. Ngày mai tôi đưa các người đi."
"Tần...Anh Tần!" Khuôn mặt của Tề Vân biến sắc.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tề Vân, Tần Hoài lúc này sao còn không nhận ra được tâm cơ của ả. Trong lòng càng thêm phiền muộn, hối hận, lạnh lùng nói: "Nếu cô không muốn rời đi thì thành thật ở lại đây chăm sóc Thụy Nhi cho tốt. Đừng bày ra bất kỳ thủ đoạn nào khác."
Nói xong, Tần Hoài đi lên lầu. Tề Vân bị bỏ lại một mình ở tầng dưới, đứng bất động một hồi lâu, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trông cực kỳ đặc sắc.
————
Diệp Tử Tấn theo Diệp San bước xuống phi hành khí. Thứ cậu nhìn thấy là một biệt thự đặc biệt yên tĩnh, được bao quanh bởi rừng trúc, mang lại một cảm giác vô cùng thanh tịnh và trang nhã.
"Cha, mẹ!"
Diệp San trầm ổn bình tĩnh cả quãng đường vừa tới đây, cô hệt như én non về tổ. Vừa vào tới cửa liền hô lên, giọng điệu đầy thân mật cùng ỷ lại.
"San San về đấy à." Hai vị lão nhân gia được người hầu giúp đỡ ra khỏi phòng. Tuy giọng nói có hơi yếu ớt nhưng lại tràn đầy vui sướиɠ.
"Mới hai tháng không gặp, Tiểu Tấn đã cao lên không ít nha." Đỗ Tĩnh dùng chút sức cúi xuống, trìu mến nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Diệp Tử Tấn.
Diệp Tử Tấn có chút sửng sốt khi nhìn hai vị lão nhân có khuôn mặt hiền lành trước mặt.
Đôi môi màu tím nhạt, nước da tái nhợt, giữa lông mày ẩn ẩn có một tia khí đen.
Cái này......
Đây là dấu hiệu của việc hai vị lão nhân sinh cơ sắp hết...