Chương 12:

Thời điểm Tần Hoài đi lên, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi của Tần Thụy. Trong mắt hắn hiện lên một tia chán ghét cùng không vui: "Ngươi đến đây làm gì?"

Tần Thụy che lại cái mũi, nước mắt chảy dài trên mặt: "Con, con chỉ muốn tìm đệ đệ chơi..."

"Vậy ngươi sao lại biến thành bộ dạng này?"

Tần Thụy hơi chột dạ. Trực giác cảm thấy nếu mình nói ra sự thật, có thể sẽ có hậu quả mình không mong muốn.

Tần Hoài không vui quát: "Nói!"

Tần Thụy run rẩy: "Lúc đệ đệ đóng cửa, con không cẩn thận va phải.."

Tần Hoài sửng sốt một chút: "Tử Tấn tự mình đóng cửa sao?"

Nếu có thể đem Tần Thụy đập thành thế này, sức mạnh kia cũng không phải là nhỏ, chắc chắn không phải việc Tử Tấn ngu ngốc trước đây có thể làm được.

Tần Thụy trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn gật đầu.

Mẹ nói con trai chú Tần là một kẻ ngu ngốc, không thể kế thừa Tần Gia, cho nên nếu nó nỗ lực trở nên xuất sắc, chú Tần sẽ xem trọng và coi nó như con đẻ của mình.

Chính là hiện tại, tên ngốc kia đã không còn ngu ngốc như vậy nữa...

Tần Thụy siết chặt nắm tay.

Tâm trạng Tần Hoài có chút phức tạp. Lúc đầu trong lòng tràn đầy hưng phấn, nhưng sau đó hắn lại nhớ ra mình bị qua mặt, bản thân hoàn toàn chẳng biết gì. Cơn tức giận lại lần nữa bốc lên.

Mặc kệ tâm tình như thế nào, phản ứng đầu tiên của Tần Hoài chính là đi xác nhận tình huống một chút. Đặt tay lên nắm cửa, Tần Hoài đang chuẩn bị đi vào lại phát hiện tay nắm cửa căn bản không thể xoay, còn có tiếng còi cảnh báo vang lên.

Sắc mặt Tần Hoài trở nên khó coi. Hắn thế nhưng không có quyền hạn vào căn phòng này? !

"Tử Tấn, mở cửa!" Tần Hoài nhịn xuống tức giận trong lòng, gõ cửa.

Diệp Tử Tấn nghe ra được đây là ông bố rẻ tiền của mình nên đã phớt lờ hắn ta. Với tình trạng thể chất hiện tại của cậu, đối phó với đứa nhóc bên ngoài còn khó chứ đừng nói đến một người trưởng thành. Vừa rồi cậu cũng có chút bốc đồng. Lúc Tần Thụy gõ cửa, nếu cậu ở trạng thái bình tĩnh, cho dù Tần Thụy có đập nát cửa thì cậu cũng sẽ không có phản ứng gì đâu.

Tần Hoài gõ cửa gần một phút. Bên trong lại không có một chút phản ứng nào, sắc mặt hắn càng ngày càng âm trầm.

"Dì Lý!" Tần Hoài hướng phía dưới lầu, mặt tối sầm hô lên.

"Đây đây!"

Dì Lý chạy lên lầu. Thời điểm nghe được yêu cầu của Tần Hoài, bà có chút khó hiểu liếc nhìn hắn.

Tần Hoài muốn vào phòng con trai, sao ông ta không tự mình mở cửa?

Tuy trong lòng đầy thắc mắc nhưng nhìn vẻ mặt của Tần Hoài, dì Lý cũng không dám lên tiếng, trực tiếp mở cửa phòng tiểu thiếu gia.

"Tần Tử Tấn!" Tần Hoài mở cửa đi vào, vẻ mặt đầy tức giận: "Con không nghe thấy ta kêu con mở cửa sao?"

(*) đây là tên của bé thụ khi theo họ cha, nhưng vì cậu bé kia cũng tên là Diệp Tử Tấn, mà dụng ý của tác giả là muốn rạch ròi nên để tên cho bé thụ theo họ Diệp mami từ mấy chương đầu luôn.

Lời nói của Tần Hoài vang vọng trong phòng. Sau khi hắn nhìn quanh, phát hiện người mình đang trút giận hiện đang nằm trên giường ngủ. Tần Hoài lửa giận lập tức tràn ngập trong l*иg ngực. Cho dù hắn có tức giận đi chăng nữa, hắn cũng không thể cưỡng ép đánh thức đứa con trai mà hắn không quan tâm này ra khỏi giấc ngủ.

Hắn nhìn thoáng qua Diệp Tử Tấn, nét mặt âm trầm mở cửa đi ra ngoài.

Diệp Tử Tấn nâng nâng mí mắt, phát hiện trong phòng không có ai, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Người cha rẻ tiền này của cậu thật sự là... không biết miêu tả sao..., căn bản không xứng với Diệp mama một chút nào.

________

Hôm nay ở công ty có rất nhiều chuyện xảy ra, Diệp San tan làm cũng đã muộn. Cô còn phải giải quyết một chút việc riêng. Vừa về đến nhà, Diệp San liền nhìn thấy Tần Hoài đang ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách, vẻ mặt âm trầm.

Diệp San không muốn cùng hắn nói chuyện, thay giày đi lên lầu.

"Tại sao cô không nói cho tôi biết Tử Tấn đã khôi phục?" Tần Hoài nồng nặc mùi thuốc súng nói.

Diệp San có chút kinh ngạc: "Ai nói cho anh biết?"

Chỉ cần nhìn vẻ mặt của Diệp San, Tần Hoài liền biết đây là sự thật, trong lòng có chút tức giận: "Nếu hôm nay không phải Hồ Diễm tới đây cáo trạng, tôi đến tận bây giờ vẫn là không biết gì hết. Diệp San! Rõ ràng tôi là cha của Tần Tử Tấn! Cô không chỉ xóa bỏ quyền truy cập của tôi vào phòng Tử Tấn mà còn giấu tôi việc Tử Tấn đã khôi phục. Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Diệp San cười nhạo: "Anh cũng biết mình là cha của Tiểu Tấn ha."

"Vừa rồi tôi rất hoảng sợ đó. Còn tưởng rằng anh nhận thức được lương tâm của mình, để ý tới Tiểu Tấn nhiều hơn một chút, nhưng không ngờ tới lại là người khác nói cho anh."

Dừng một chút, Diệp San lắc đầu. "Cũng đúng, chính anh phát hiện ra mới là điều không bình thường".

Tần Hoài sắc mặt có chút khó coi. Hắn muốn phản bác Diệp San, lại phát hiện Diệp San nói đều là sự thật, tức khắc nghẹn lời.

"Trước hết tôi phải làm rõ với anh một chuyện." Diệp San mỉm cười: "Quyền hạn của anh ở phòng Tử Tấn không phải do tôi làm."

Tần Hoài tức giận ngay lập tức hỏi lại: "Vậy là ai?"

"Anh căn bản chưa từng vào đó." Diệp San thanh âm có chút lạnh lùng.

"Ba năm trước Tiểu Tấn đổi phòng, tôi đã đặc biệt yêu cầu anh thêm vào quyền hạn đăng nhập thế nhưng anh đã nói cái gì?"

Tần Hoài sửng sốt. Hắn trước đó còn chưa thêm quyền hạn đăng nhập sao?

Diệp San tiếp tục nói: "Anh nói anh không rảnh, anh đang bận. Khi nào có thời gian rảnh thì nói sau."

Tần Hoài có chút không yên tâm. Tại sao hắn căn bản không nhớ ra?

"Tôi nhắc nhở anh bốn năm lần. Nhưng lần nào anh cũng nói như vậy." Diệp San cười lạnh. "Hiện tại anh còn có mặt mũi hỏi tôi tại sao lại xóa bỏ quyền hạn của anh? Anh không cảm thấy buồn cười sao?"

"Tần Hoài. Đã ba năm rồi..." Diệp San liếc nhìn Tần Hoài, còn chưa nói xong đã quay người đi lên lầu.

Tần Hoài mở miệng, lại phát hiện mình không nói được câu gì.

......Đã hơn ba năm hắn không vào phòng Tử Tấn rồi sao?

Tần Hoài ngã xuống ghế sô pha, tuyệt vọng ôm mặt.

Không biết qua bao lâu, trên lầu đột nhiên vang lên tiếng động.

Tần Hoài ngẩng đầu phát hiện Diệp San đang dẫn Tử Tấn xuống lầu. Hai người ăn mặc chỉnh tề, trong tay Diệp San đang cầm một chiếc rương hành lý.

Một cảm giác hoảng sợ không thể giải thích được quét qua trái tim Tần Hoài.

"Em đây là muốn đi đâu?"

Diệp San nhìn Tần Hoài cười nói.

"Về nhà."