Chương 11:

Hồ Diễm trên đường trở về càng nghĩ càng tức giận. Mẹ con Diệp San khiến cho cô bị bẽ mặt xấu hổ, muốn đào một vết nứt dưới đất mà chui vào. Cô ta cũng không thể cứ để yên chuyện này như vậy.

Ngày hôm sau, Hồ Diễm gõ cửa nhà Tần Hoài với nụ cười trên môi. Đi cùng cô ta là em gái của ả, Hồ Nhu - em dâu của Tần Hoài.

Tần Hoài nhìn thấy hai người liền sửng sốt: "Sao các ngươi lại tới đây?"

"Đã lâu không đến thăm đại ca, hôm nay liền tới đây." Hồ Nhu cười nói.

"Vốn dĩ em cùng Tần Mục đến, nhưng hôm nay anh ấy đột nhiên có chuyện gấp, cho nên đành bảo em tự mình qua, đúng lúc có tỷ tỷ tới thăm, liền cùng nhau qua đây thay mặt cho Tần Mục tới bái phỏng đại ca.

Tần Hoài gật đầu: "Dì Lý, rót hai tách trà."

Dì Lý là bảo mẫu của nhà bọn họ, đã làm việc trong gia đình họ rất nhiều năm. Dù người máy trí năng làm việc nội trợ đã trở nên rất phổ biến nhưng các gia tộc lớn vẫn thuê bảo mẫu làm việc. Đây cũng là một cách thể hiện địa vị.

Đối với sự xuất hiện của hai người này, Tần Hoài có chút kinh ngạc. Từ khi hắn nắm quyền Tần gia, Tần Mục liền cùng hắn xa cách. Trước giờ đều là chính mình qua thăm em trai và em dâu, chứ chưa bao giờ thấy bọn họ chủ động đến thăm hắn.

Bởi vì lúc ấy tranh giành quyền thừa kế, Tần Hoài cảm thấy có phần áy náy với em trai mình. Cũng bởi vậy khi hành vi của bọn họ làm ra có điểm quá đáng, Tần Hoài thường nhắm mắt làm ngơ, giả vờ như không nhìn thấy.

Ba người ngồi xuống trò chuyện một lúc. Kể đủ thứ từ hoàn cảnh cuộc sống hiện tại đến triển vọng tương lai. Trà cũng rót tới vòng thứ ba rồi.

"Thật ra lần này qua thăm đại ca, là muốn chúc mừng anh." Hồ Diễm cười nói.

Tần Hoài đang nâng tách trà lên liền dừng lại một chút: "Chúc mừng cái gì?"

"Hôm qua em dẫn Thanh Thanh đến Trung tâm mua sắm Tinh Không để mua đồ dùng khai sáng. Tình cờ gặp được chị dâu cùng cháu trai." Hồ Diễm nói.

Tần Hoài nhíu mày. Diệp San mang Tử Tấn tới Tinh Không làm gì? Tình huống bệnh của Tử Tấn cũng không phải cô ta không biết, còn dẫn nó đi mua đồ dùng khai sáng, này không phải là làm chuyện vô nghĩa sao?

"Tình hình của cháu trai đã bắt đầu khôi phục. Sự việc vui vẻ như vậy sao anh không nói cho chúng em biết?" Hồ Nhu có chút oán trách nói. "Nếu hôm qua không phải tình cờ tỷ tỷ gặp được cháu trai, có khi chúng em vẫn chẳng hay biết gì."

Tần Hoài sửng sốt.

"Chính là." Hồ Diễm ngay lập tức tiếp lời " Đại ca, anh làm như vậy là không được."

"Em vẫn tưởng cháu trai còn mắc bệnh nên khi nhìn thấy chị dâu dắt cháu trai đi mua đồ dùng vỡ lòng. Em lo rằng sự háo hức để đẩy nhanh tiến độ giáo dục của chị dâu sẽ gây ra tác dụng xấu cho đứa trẻ. Nên em đã tốt bụng khuyên nhủ chị dâu vài câu. Không ngờ, cháu trai và chị dâu của em lại tức giận. Chị dâu còn tát vào mặt em. " Hồ Diễm ủy khuất bực bội nói.

"Em lúc đó chắc là vô tình nói lời sai đắc tội với chị dâu. Nếu chẳng may xúc phạm đến chị dâu điều gì thì nhờ đại ca đứng ra làm chủ, nói với chị dâu một tiếng là em cũng có lời không phải."

Tần Hoài ngơ ngác gật đầu.

Hắn bị lời nói của Hồ Diễm làm cho sửng sốt, nhưng lại không dám xác nhận ra ngoài. Nếu đây là sự thật thì với tư cách là cha của Tử Tấn, hắn càng không thể hỏi, nếu không thì thể diện của hắn đặt chỗ nào?

Hồ Diễm đợi nửa ngày cũng không thấy Tần Hoài nói tiếp.

Không phải trước giờ Tần Hoài luôn đứng ra bảo vệ họ sao? Mỗi khi xảy ra xung đột gì, luôn là Tần Hoài che chở bọn họ và mắng mỏ Diệp San. Tại sao bây giờ lại không có động tĩnh gì?

"Anh biết tính tình của Diệp San. Nếu không phải do em nói những lời quá đáng, cô ấy cũng sẽ không làm gì. Chuyện này em phải đích thân đến gặp cô ấy nói lời xin lỗi." Tần Hoài bình tĩnh nói.

"Được rồi, nếu không còn chuyện gì thì hai người về đi."

Hồ Diễm ngơ ngác.

Hồ Nhu cau mày. "Anh ơi, dù nói chị em có vài lời hơi quá đáng thế nhưng chị dâu cũng không được đánh chị ấy. Anh chẳng lẽ không thay bọn em đứng ra đòi một chút công đạo sao?"

Tần Hoài bây giờ làm gì còn có tâm tình nhìn bọn họ, sắc mặt tối sầm "Anh đã nói Diệp San sẽ không dễ dàng làm ra hành động như vậy. Nếu lần này hai người tới đây là để tìm vợ con anh gây phiền toái. Vậy thì thật xin lỗi, nơi này không chào đón các người."

Hồ Nhu chưa bao giờ trải qua cơn tức giận như vậy từ Tần Hoài. Sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Cô liền kéo Hồ Diễm đi mà không quay đầu lại.

"Lần sau chị làm mấy loại chuyện như này thì đừng có gọi em. Em không phải tới đây để dọn dẹp đống lộn xộn của chị!" Hồ Nhu bất mãn nói với Hồ Diễm.

Hồ Diễm sắc mặt đỏ bừng, trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất. Vốn dĩ cô ta muốn gây chút rắc rối cho Diệp San, nhưng không ngờ lại làm mình bị mất mặt.

——————

Sau khi Diệp Tử Tấn hoàn toàn hố chết đồng đội của mình vào đêm qua. Cậu cực kỳ xấu hổ, rất muốn đào một cái hố rồi tự chôn mình xuống. Cậu cảm thấy vô cùng áy náy với người đồng đội mà mình đã đâm rớt, im lặng cúi đầu vái vái xin lỗi hắn mấy lần. Chơi một ván "anh dũng" như vậy, Diệp Tử Tấn không dám bấm vào nữa.

Lúc này Diệp Tử Tấn mới phát hiện ra trò chơi này kỳ thực có phần hướng dẫn cho người chơi mới.

Vì để không tiếp tục hố người khác, buổi sáng Diệp Tử Tấn vừa thức dậy đã chạy vào khoang mô phỏng, quyết chí phấn đấu bắt đầu phần hướng dẫn cho người mới.

Suốt một buổi sáng, Diệp Tử Tấn đã đồng quy vu tận cùng kẻ thù vô số lần, đâm cháy đồng đội của mình bảy hoặc tám lần.

Mãi đến khi bị cưỡng chế offline, Diệp Tử Tấn mới ủ rũ leo ra khỏi khoang mô phỏng.

Tuy võ công của cậu chỉ đứng thứ ba trong giới giang hồ nhưng khinh công của cậu lại đứng thứ nhất đó. Sao có thể phát sinh sự tình đυ.ng rớt đồng đội như vậy chứ. Quả thực không thể tha thứ.

"Cộc cộc cộc!" Cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

Diệp Tử Tấn vốn tâm trạng đang không tốt, khi nghe thấy tiếng gõ cửa thúc dục kia, cậu càng cảm thấy khó chịu hơn. Cậu bước tới cửa, đặt lòng bàn tay lên cửa, khóa cửa tự nhiên được mở ra.

Diệp Tử Tấn mở cửa và càng cảm thấy tồi tệ hơn khi nhìn thấy người đứng bên ngoài là ai.

"Đồ ngốc này, ngươi còn biết tự mở cửa sao?" Tần Thụy nhấc chân định đi vào trong.

Diệp Tử Tấn khịt mũi, trên tay dùng lực.

"Rầm——!" Cánh cửa bị đóng sầm lại.

Tần Duệ đang tiến tới nửa đường đột nhiên bị ngăn lại.

Sống mũi bị va đập mạnh, cảm giác đau nhức ùa thẳng lên đại não, đầu ong ong một mảnh. Tần Thụy ăn đau không kìm được liền bật khóc.