Diệp Tử Tấn bị đau đầu dữ dội.
Cậu cảm giác như bị một tảng đá lớn hung hăng đập mạnh vào sau gáy, đau như thể trong đầu một mảnh núi sông đảo lộn, mặt đất rung chuyển.
Hai bên tai toàn bộ đều là những âm thanh ù ù vang vọng.
Cậu cố gắng nỗ lực để bản thân tỉnh táo nhưng hao hết sức lực lại chỉ có thể nâng mí mắt lên được một chút, rồi lại không khống chế được nhắm lại, cơ thể cảm thấy mệt mỏi cực kỳ.
Trong lúc mơ hồ, Diệp Tử Tấn lại cảm thấy mình có chút may mắn.
Không nghĩ tới mình bị thiên thạch rơi trúng vậy mà không chết, đúng là phúc lớn mạng lớn mà.
Diệp Tử Tấn kế thừa y đức của sư phụ cậu - Minh Phong Lão Nhân. Một thần y trong chốn giang hồ có địa vị rất lớn. Ông được mệnh danh là Y Tiên và được hàng nghìn người kính ngưỡng.
Một năm trước sư phụ rốt cuộc cho phép cậu rời núi. Trong vòng một năm, Diệp Tử Tấn vào Nam ra Bắc, chân đi khắp chốn chữa khỏi rất nhiều bệnh tật lớn nhỏ trong thiên hạ đồng thời cũng đạt được một chút danh tiếng.
Lần này, tướng quân Trấn Bắc của triều đình nhiễm bệnh nặng gần tới cửa tử, hoàng bảng của triều đình lập tức thông báo chiêu mộ thần y cả nước. Diệp Tử Tấn nhìn thấy vậy, cậu cũng liền đi theo.
Nói đến liền xui xẻo, cậu vừa bước tới cổng phủ tướng quân, thông báo còn chưa kịp truyền vào tới phủ, sắc trời bỗng tối sầm rồi sau đó là một mảnh đỏ rực.
Vừa ngẩng đầu lên, trong ánh mắt cậu đã thấy tảng đá khổng lồ che kín bầu trời, xung quanh được bao phủ bởi lửa rơi xuống mặt đất
"Ầm!"
Thời điểm Diệp Tử Tấn giãy dụa tỉnh lại, cậu đυ.ng phải thứ gì đó phát ra âm thanh trầm vang. Âm thanh này hoàn toàn đánh thức thần chí đang mê mang của Diệp Tử Tấn.
"Chủ nhân, tôi có thể giúp gì cho ngài?" Một giọng nói kỳ lạ vang lên trong tai Diệp Tử Tấn.
Diệp Tử Tấn giật mình, vội vàng nhìn sang một bên, mới phát hiện xung quanh không có người, chỉ có một đồ vật kỳ quái đang bận rộn lau chùi vết nước trên mặt đất.
"Rè Rè..-" Thứ đang lau chùi vết nước kia cao khoảng nửa người trưởng thành. Khi di chuyển, nó phát ra âm thanh nhỏ, phía trên đầu có một chấm nhỏ đang nhấp nháy ánh sáng xanh.
Diệp Tử Tấn có chút nghi hoặc nhìn đồ vật kỳ lạ này, còn chưa kịp suy nghĩ xong nó là cái gì thì đã thấy vật lạ lau chùi sạch vết nước trên mặt đất, xoay người linh hoạt trượt đến trước mặt cậu.
"Chủ nhân, sàn nhà đã được dọn sạch. Ngài còn yêu cầu nào khác không?" Âm thanh máy móc kỳ quái lại xuất hiện.
Diệp Tử Tấn nỗ lực kiềm chế khϊếp sợ trong lòng, ngăn cản chính mình chạy mất dép hỏi: "Ngươi là thứ gì vậy?"
Thứ kỳ lạ đó trông hơi giống con người. Nơi vị trí của khuôn mặt có một màn hình đen, đôi mắt được tạo thành từ hai chấm ánh sáng xanh đang liên tục nhấp nháy chớp chớp, trông hơi kỳ quái nhưng có điều gì đó rất dễ thương.
"Tôi là số A833, người máy gia dụng loại A, có thể giúp ngài giải quyết mọi công việc trong nhà. Mục tiêu của tôi là giúp cuộc sống của ngài thật là thoải mái..."
Khi đồ vật kỳ lạ tự xưng là người máy gia đình đang tự giới thiệu, Diệp Tử Tấn quan sát một chút hoàn cảnh xung quanh, mày không khỏi nhíu lại.
Căn phòng này vì sao trông lại quái dị như thế? Rất nhiều đồ vật cậu chưa từng thấy trước đây.