Chương 6: Trở về Hà gia (2)

Nước mắt của đại phu nhân thấm ướt cả vai áo mình khiến Thiên Phàm không nhịn nổi phải lôi bà ta ra. Hắn cười cười chỉ tay vào người đứng bên cạnh: “ Mẫu thân, khoan hẵng nói chuyện của con đi. Người xem nhị điện hạ ...”

Hắn còn chưa nói xong câu bà ta đã lập tức quỳ xuống, dập đầu, nói cực kỳ chân thành: “ Nhị hoàng tử đại giá quang lâm, thần không tiếp đón từ sớm tội đáng muôn chết. Con trai thần từ cõi chết trở về, thần quá vui mừng và bối rối mà đón tiếp điện hạ không được chu đáo. Kính mong điện hạ rộng lòng tha thứ.”

Nói năng trôi chảy không vấp lấy một chữ. Thiên Phàm có chút ngưỡng mộ khả năng ứng biến của người này. Bà ta vừa nói xong lấp tức những người xung quanh đều quỳ rạp xuống hành lễ với nhị hoàng tử.

Ban đầu vốn những người đó còn bán tin bán nghi không biết người đi bên cạnh tam thiếu gia của Hà phủ có phải nhị hoàng tử hay không nên chưa hành động gì. Một phần vì Diệp Thanh Vân ít khi lộ diện bên ngoài cung nên không nhiều người biết được diện mạo thật của y, một phần vì họ chưa từng nghe nói thiếu gia phế vật của Hà phủ lại có quen biết với nhân vật cỡ lớn như nhị hoàng tử. Phải nói rằng vị nhị hoàng tử này trước giờ đều không quá thân thiện với bất kì ai, tâm tư lại khó dò, thủ đoạn thì thâm sâu, nên không nhiều người dám tùy tiện tiếp cận y. Giờ đại phu nhân đã quỳ xuống hành lễ chứng thực thân phận hoàng tử, tất cả vội vàng quỳ sụp xuống, cùng hô vang “ Nhị điện hạ.”

Thiên Phàm nhìn một màn này mà cả kinh. Lúc hắn nhìn thấy mấy cảnh kiểu này trên ti vi cũng chỉ thấy rất bình thường. Chính mình trải qua, nhất là khi mình lại đang đứng cạnh cái người được người khác quỳ xuống hành lễ kia không khỏi cảm thấy chấn kinh. Hắn mới nhớ ra hình như từ lúc gặp nhau tới giờ hắn chưa từng hành lễ với Diệp Thanh Vân đúng quy cũ. Vậy mà y cũng chưa từng trách phạt hắn. Giờ người ta đều quỳ hết rồi, hắn có nên quỳ luôn không nhỉ?

Hắn còn đang phân vân đã thấy đại phu nhân ngẩng đầu kéo nhẹ vạt áo ngoài của hắn, nói: “ Phàm nhi, sao con còn không quỳ xuống?”

Thiên Phàm bừng tỉnh, đang định khuỵu gối thì tay lại được Diệp Thanh Vân kéo lên. Y bảo với hắn: “ Ngươi đang bị thương, miễn lễ cho ngươi. Tất cả các ngươi cũng đứng dậy hết đi!”

Nghe lệnh nhị hoàng tử, mọi người lục tục đứng dậy. Thiên Phàm nhìn Diệp Thanh Vân, trong lòng khá cảm kích. Không ngờ cái tên này cũng biết nghĩ cho mình như vậy. Nhưng câu nói tiếp theo của y đã lập tức khiến hắn muốn rút ngay lại suy nghĩ đó của mình:

“ Đợi ngươi bình phục rồi còn thiếu bao nhiêu cái hành lễ thì trả lại luôn một lần.”

Thiên Phàm tức muốn nghiến răng. Tên khốn này, còn uổng công nãy giờ hắn nghĩ tốt cho y. Quả nhiên nhị điện hạ giống như lời đồn, lạnh lùng, vô tâm, không biết thương hoa tiếc ngọc. Hắn cứ không hành lễ đấy. Sau này cũng sẽ không. Y có thể làm được gì hắn.

“ Nhị điện hạ, mời người vào tệ xá nghỉ ngơi.” đại phu nhân đon đả. Diệp Thanh Vân gật đầu rồi kéo Thiên Phàm cùng đi.



Hai người được đưa đến khách phòng của Phủ. Đại phu nhân tự mình châm trà, rót nước, cử chỉ vô cùng thành kính đối với nhị hoàng tử. Tiểu thư Ly Uyên đứng hầu bên cạnh, liên tục liếc mắt nhìn nhị hoàng tử mà hai má bừng đỏ, nhìn là biết bị vẻ ngoài tuấn mĩ xuất sắc của y hút hồn rồi.

“ Làm thế nào mà điện hạ lại quen biết với nhi tử của thần vậy? Có phải Phàm nhi đã làm phiền đến người không?”

“ Tam thiếu gia mới từ cõi chết trở về. Hà phu nhân đáng ra nên hỏi thăm nhi tử của mình trước mới phải chứ?”

Đại phu nhân chột dạ, mồ hôi vã ra như tắm. Vì quá căng thẳng khi nhị hoàng tử đột nhiên xuất hiện mà cư xử không thấu đáo, xém chút là lộ tẩy rồi. Bà ta dùng khăn tay thấm nhẹ mồ hôi trên trán, gượng cười nói: “ Điện hạ nói phải lắm. Là thần bối rối quá. Vậy Phàm nhi đã gặp chuyện gì vậy? Người của phủ nhặt được chiếc giày của con ở vách núi. Bọn ta cứ nghĩ con đã ...”

“ Con bị bọn thổ phỉ bắt cóc, đánh đập rồi vứt trong rừng cho tự sinh tự diệt. May mà nhị điện hạ tình cờ đi qua cứu được, nếu không con đã không thể về đây gặp người. Thật kì lạ. Làm sao mà giày của con lại xuất hiện ở vách đá mà không phải trong rừng nhỉ?”

“ Xem ra là bọn chúng tạo hiện trường giả, cố tình để mọi người suy nghĩ rằng con đã nhảy núi tự vẫn, ngăn không cho bọn ta tiếp tục tìm con đây mà.”

“ Nghe Thiên Phàm nói mình bị bắt cóc khi vừa mới bước chân ra khỏi phủ. Ngay trước cửa Tướng quân phủ lại xảy ra chuyện thiếu gia bị bắt cóc, rõ ràng là không xem Phủ Tướng quân các người ra gì. Hà phu nhân thấy có đúng không? Ta có nên viết thư báo tin này cho Hà Tranh về xử lý không nhỉ?”

Mồ hôi đại phu nhân túa ra nhiều hơn, mặt xám ngoét. Đại tướng quân trước giờ công tư phân minh, nếu biết chuyện này chắc chắn sẽ không tha cho bà.

“ Một chuyện nhỏ như này sao dám phiền phu quân cất công quay về chứ. Thần có thể tự lo liệu được. Thần bây giờ sẽ cho người đi điều tra bắt bằng được bọn thổ phỉ đã hại Phàm nhi.”

“ Nếu Hà phu nhân đã nói thế thì ta yên tâm rồi. Thiên Phàm là người của ta. Nếu Hà phu nhân bắt được thủ phạm hãy giao cho ta xử lý.”

Đại phu nhân nghe như có sét đánh ngang tai. Nhị hoàng tử nói Thiên Phàm là người của ngài ấy. Lẽ nào quan hệ của hai người....?