Chương 38: Đêm khó quên (2) (H)

Thiên Phàm đỏ mặt như cà chua chín. Vừa thấy nhục, vừa xấu hổ chỉ muốn tìm ngay một cái lỗ để chui xuống. Hắn thế mà lại ngạnh trước những động chạm của tên kia. Mà điên nhất là những động chạm mà trước kia hắn cảm thấy ghê tởm thì giờ không những không thấy vậy, ngược lại còn ...thấy thích, thậm chí còn mong muốn có được nhiều hơn. Hắn điên rồi. Hắn đúng là điên rồi. Hắn cong từ hồi nào vậy?

“ Không việc gì phải xấu hổ cả. Ta cũng vậy mà. Ngươi sờ thử xem.”

Vừa nói Diệp Thanh Vân vừa tóm cổ tay Thiên Phàm kéo xuống phía dưới chạm vào cái đó của mình. Hành động quá đột ngột khiến Thiên Phàm không kịp phản ứng, cứ thế mà để bị dẫn dắt.

Dù cách một lớp vải nhưng Thiên Phàm vẫn có thể cảm nhận được kích thước, độ cứng và nóng rực của thứ đó. Nó khiến tay hắn cứng đờ. Gương mặt đã đỏ muốn bốc khói. Hắn xấu hổ đến không thể chịu được. Nhưng lại không hề có cảm giác ghê tởm hay gì. Mà thậm chí ...thậm chí biết có một người lại có thể vì mình mà ngạnh lên như thế này lại cảm thấy tự hào và hạnh phúc.

Không. Hắn đang nghĩ gì thế này chứ. Đúng là điên rồi.

“ Chúng ta đều đã như thế này rồi sao không thử một chút nhỉ? Ta nghe rằng làm với nam nhân kí©h thí©ɧ hơn nhiều so với làm với nữ nhân đó.”

Thiên Phàm trợn mắt nhìn Diệp Thanh Vân. Tên khốn này nói cái gì thế? Mà khoan đã. Thiên Phàm nghi ngờ hỏi lại: “ Ngươi bảo là nghe rằng, tức là chưa từng làm chuyện này trước đó?”

“ Dĩ nhiên. Ta đã nói ta không thích nam nhân, nhưng mà ta thích ngươi. Ngươi là người đầu tiên mà ta muốn làm chuyện này. Ta ...đang rất muốn ngươi. Có hiểu không, bảo bối?”

Một lời này khiến cho hắn rung động tâm can. Như một dòng nước ấm nóng chảy vào trái tim lạnh lẽo của hắn. Tâm trí đột nhiên trở nên trống rỗng. Trong đôi mắt chỉ có duy nhất hình ảnh của người đàn ông trước mặt này. Tay giơ lên ôm cổ Diệp Thanh Vân kéo xuống. Môi phủ lên đôi môi của người kia, hôn thật sâu và nồng nhiệt. Diệp Thanh Vân có hơi ngạc nhiên về sự chủ động bất ngờ. Ngay sau đó y hạnh phúc ôm chặt lấy Thiên Phàm, hôn mãnh liệt đáp lại. Tay nhanh nhẹn lột bỏ y phục của cả hai.

---------

“ Hưm ...Ngươi ...ngươi có biết làm như thế nào không vậy?”

Thiên Phàm bịt miệng, cố gắng ngăn lại tiếng rêи ɾỉ nỉ non. Diệp Thanh Vân đang không ngừng sờ soạn khắp người hắn. Y phục của hắn đã bị y lột gần như sạch sẽ, chỉ còn sót lại tiết khố. Bàn tay y du tẩu trên người hắn gây nên cảm giác ngứa ngáy, nhồn nhột và cả thích thú. Hắn tự hỏi tên này có phải khi làm với nữ nhân cũng biếи ŧɦái như vậy không.

Diệp Thanh Vân hứng thú thưởng thức cảm xúc chạm lên làn da trắng trẻo của người dưới thân. Gương mặt hắn trong mắt Thiên Phàm lúc này đầy biếи ŧɦái.

“ Thật không nghĩ rằng da của ngươi lại mềm như vậy, còn rất trắng nữa. Là vì ngâm trong hồ Nhược Thủy một thời gian dài ư?”

“ Đừng có nói mấy lời kiểu như thế! Biếи ŧɦái.”

“ Ha ha. Mới thế này mà đã kêu biếи ŧɦái rồi. Vậy những gì chúng ta sắp làm ngươi sẽ gọi là gì đây?”

Thiên Phàm im lặng. Mấy câu thảo luận kiểu này mặt hắn không đủ dày để nói. Diệp Thanh Vân cảm thấy biểu hiện này của hắn thật quá dễ thương. Y cúi người liếʍ lên cần cổ của hắn rồi cắn nhẹ. Người Thiên Phàm khẽ run lên. Rồi y bắt đầu hôn từ cổ đến xương quai xanh, rồi đến ngực. Mỗi chỗ đều liếʍ rồi để lại một dấu đỏ hồng mới chịu buông tha. Thiên Phàm cắn cổ tay cố gắng kìm nén kɧoáı ©ảʍ đang mỗi lúc một dâng lên. Diệp Thanh Vân thấy vậy mỉm cười nhẹ, rồi đột ngột cúi xuống gặm nhấm thoả nhũ hồng trên ngực hắn. Thiên Phàm kìm không nổi kêu lên một tiếng rồi hốt hoảng bịt miệng lại.

“ Ta đã giăng kết giới rồi. Ngươi cứ thoải mái kêu đi. Đừng kìm nén làm gì. Ta muốn nghe.”

“ Ưʍ...im đi! A ha ...đừng ...đừng liếʍ a ...”



Diệp Thanh Vân không ngừng **** *** thoả nhũ hồng trên ngực. Lưỡi đảo qua đảo lại trêu chọc. Hết chọc bên này lại chọc bên kia. Thiên Phàm kìm không nổi, tiếng rêи ɾỉ càng mê người. Tay hắn bấu chặt hai vai y muốn đỏ lên. Miệng không ngừng kêu dừng lại.

Hắn càng kêu y càng không muốn buông tha. Hắn lần tay xuống cởi tiết khố của Thiên Phàm rồi tóm lấy cái đó của hắn. Thiên Phàm kêu á lên một tiếng rồi bắn ra đầy tay Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân nhìn mà bật cười.

“ Thế nào? Kĩ thuật của ta cũng được đấy chứ? Bắn nhanh như vậy.”

Thiên Phàm ôm mặt, quá xấu hổ không muốn nói gì. Diệp Thanh Vân ngồi dậy cởi nốt chiếc lý y đang treo lỏng lẻo trên người, vứt qua một bên. Hắn ôm eo Thiên Phàm lật úp sấp người lại.

“ Ngươi làm gì vậy?”

“ Nghe nói lần đầu sẽ đau lắm. Nếu làm từ phía sau sẽ đỡ đau hơn.” Diệp Thanh Vân vừa nói vừa lục lọi trong đống quần áo hắn vứt dưới đất. Hắn lôi từ bên trong một chiếc hộp nhỏ.

Thiên Phàm xấu hổ úp mặt vào gối. Chuyện đó mà y nói thản nhiên như không ấy. Mặt hắn mỏng lắm, không dày được như vậy.

Diệp Thanh Vân mở hộp, dùng ngón tay quệt một lớp kem mỏng rồi nhẹ nhàng đút vào trong cái miệng nhỏ kia.

“ A! Ngươi ... ngươi làm gì...a dừng tay...ưʍ...”

“ Ngoan nào! Ta phải mở rộng chỗ này ra thì mới đút cái của ta vào được chứ.”

Thiên Phàm giật mình. Nghĩ đến cái kích cỡ không nhỏ của thứ kia mà đâm vào chỗ đó của mình thì hỏng mất. Hắn hoảng sợ muốn trốn nhưng eo bị tên kia giữ chặt. Diệp Thanh Vân hôn lên cổ Thiên Phàm, trấn an: “ Đừng sợ. Ta sẽ chuẩn bị thật tốt cho ngươi. Sẽ không sao đâu.”

“ Gì mà không sao chứ? Ngươi có phải là người bị đâm đâu.”

Diệp Thanh Vân bật cười. Đúng là của hắn có to thật. Cho nên hắn phải chuẩn bị thật kĩ lưỡng. Hắn cũng không muốn lần đầu làm chuyện này lại gây ám ảnh cho y. Lỡ y sợ rồi thì sau này làm sao tiếp tục được.

“ Sẽ không sao. Ta nhất định sẽ thật nhẹ nhàng, cũng cẩn thận chuẩn bị thật tốt cho ngươi. Chúng ta cũng đã làm đến bước này rồi, ngươi định bỏ chạy?”

“ Ai ...ai bảo ta định bỏ chạy chứ? Làm thì làm đi! Nhẹ nhàng chút.”

Thiên Phàm lại úp mặt vào gối. Cố gắng hít thở sâu. Tự nhiên có dị vật đi vào trong cơ thể dĩ nhiên là khó chịu chứ, nhưng cũng chỉ là ban đầu thôi. Loại mỡ mà Diệp Thanh Vân đưa vào cơ thể hắn khiến hắn khá thoải mái, không khó chịu. Nhưng khi bắt đầu thêm hai, rồi ba ngón tay vào thì đã không còn thoải mái nữa. Hắn thấy ngứa ngáy, càng lúc càng ngứa, chỉ muốn càng nhiều thêm.

Tiếng lép nhép do tác động ra vào của ngón tay nghe rất rõ ràng. Tim Thiên Phàm cũng đập thình thịch không ngừng. Hắn tuy là trái tân nhưng không phải chưa từng coi phim sεメ. Hắn biết nam nữ quan hệ với nhau các bước như thế nào. Nam với nam chắc hẳn cũng như vậy, chỉ khác chỗ bị đâm thôi. Hắn cũng biết bọn hắn hiện tại đang ở giai đoạn nào, cho nên hồi hộp không thôi. Hắn vừa sợ lại vừa mong chờ.

Hắn thích Diệp Thanh Vân. Hắn không phát hiện ra điều này cho đến hôm nay. Chính xác hơn cái thích của hắn luôn xen lẫn giữa việc ghét và ghê tởm, cảm kích, hạnh phúc nên hắn không phát giác ra. Bây giờ hắn đã biết rồi. Cho dù hắn sợ đau nhưng đồng thời cũng mong ngóng giây phút có thể hoà làm một với Diệp Thanh Vân, muốn chân chính trở thành người của y. Không phải nam sủng. Hắn muốn gả cho y một cách đường đường chính chính.



Sau khi bốn ngón tay ra vào thông thuận, Diệp Thanh Vân rút tay ra và đưa thứ đó của mình kề sát ngay miệng nhỏ đang phập phồng chờ đợi. Chưa bao giờ hắn phải nhịn khổ sở đến như vậy. Hắn muốn ngay lập tức đâm vào nhưng lại sợ y sẽ đau nên vẫn chần chừ. Hắn cúi xuống ghé tai Thiên Phàm nói: “ Ta vào nhé.”

Thiên Phàm cắn môi gật đầu. Tim hắn đang đập mạnh đến mức muốn nhảy ra khỏi ngực rồi. Diệp Thanh Vân từ từ đẩy hông. Ngọc hành chỉ mới vào được một nửa, Thiên Phàm đã đau không chịu nổi kêu lên: “ Đau ...A ...đau quá! Mau rút ra ư...”

“ Tiểu Phàm, thả lỏng đi. Thả lỏng sẽ không đau nữa.”

Thiên Phàm cắn răng, cố gắng thả lỏng. Tên khốn đó lừa người. Thế mà lúc đầu bảo là không đau. Cái của y quá to, đâm vào như muốn xé rách hậu huyệt.

Diệp Thanh Vân đau lòng vừa động viên vừa xoa bóp mông giúp Thiên Phàm thả lỏng. Dần dần Thiên Phàm cảm thấy bớt đau đi nhiều. Cái chỗ đó lại có cảm giác ngứa ngáy. Muốn gãi quá.

“ Đúng là không còn đau nữa rồi. Nhưng mà cảm giác ...A a ..đừng động... Tên khốn này..a a ...”

Ngay khi nhận thấy người kia không còn thấy đau nữa Diệp Thanh Vân đẩy nốt phần còn lại vào. Sau đó nhẹ nhàng luận động. Hắn hít một hơi. Môi giương lên nụ cười thích thú.

“ Tuyệt quá! Bên trong ngươi thật nóng. Thật tuyệt vời. Bảo bối, ngươi thấy sao? Có sướиɠ không?”

Tốc độ luận động ngày một tăng cùng với tiếng va chạm “bạch bạch” vang khắp phòng. Thiên Phàm bị kɧoáı ©ảʍ xâm chiếm đến không nghĩ được gì. Miệng không ngừng kêu rên: “ Ưm ...chậm ...ư chậm lại. A a ...nhanh quá...”

Diệp Thanh Vân không những không chậm, ngược lại càng đẩy nhanh tốc độ. Quá sảng khoái. Hắn không nghĩ rằng làm chuyện này với nam nhân lại có cảm giác kí©h thí©ɧ đến thế khiến hắn không muốn ngừng. Ánh mắt trầm đυ.c chỉ muốn chiếm hữu nhiều hơn người dưới thân. Thiên Phàm bị hắn làm cho bắn. Hắn lật y lại, kéo một chân y gác qua người, tiếp tục luận động.

“ Ư...dừng ...dừng lại. A ha ha ... không được. Ta ...ta không được ..ư a a...”

“ Chưa đủ. Thế này vẫn chưa đủ. Bảo bối, ta mà biết làm với ngươi sướиɠ thế này ta đã đè ngươi ra làm lâu rồi. Ngươi cũng thấy sướиɠ không phải sao?”

Thiên Phàm ngượng chín mặt. Miệng thở không ra hơi. Hắn đúng là rất sướиɠ. Hắn sắp bị y làm bắn thêm lần nữa rồi. Nhưng tốc độ này nhanh quá, dữ dội quá. Hắn sợ mình chịu không nổi.

Diệp Thanh Vân cúi xuống hôn sâu Thiên Phàm. Miệng khẽ gầm lên một tiếng. Dịch thủy bắn đầy bên trong hậu huyệt, chảy cả ra bên ngoài. Diệp Thanh Vân nhìn Thiên Phàm nằm xụi lơ, mỉm cười hôn lên trán y, dịu dàng nói: “ Cảm ơn bảo bối. Thật tuyệt. Ta yêu ngươi quá đi.” Hắn nói xong liền đặt lên môi Thiên Phàm một nụ hôn sâu. Thiên Phàm dù bị làm cho mệt lả nhưng bị một lời tỏ tình của y làm cho cảm động, cũng dịu dàng hôn đáp lại.

“ Này, chúng ta làm thêm lần nữa đi.”

“ Không. Ta mệt lắm. Ta muốn ngủ.”

“ Nhưng ta vẫn chưa tận hứng. Chiều ta thêm một lần nữa đi rồi ngủ.”

“ Không. Này, đã bảo không mà. Đừng ...a a ...Khốn ...a ha ha...”

Diệp Thanh Vân kéo cả hai cẳng chân Thiên Phàm qua vai, tiếp tục hiệp hai.