- Hai đồ đệ ngốc này…đúng là khiến người ta khó cứng lòng mà. – Linh Vân nhìn hai nữ tử với ánh mắt trìu mến, hai tay nhẹ nhàng xoa đầu hai nữ tử.
Không khí trong phòng trọ giá lạnh bỗng trở lên ấm áp đến lạ thường. Mà trên gương mặt mỹ nhân băng giá Linh Vân kia cũng nở nụ cười ấm áp như mặt trời chiếu rọi.
- Sư phụ, chúng con tìm người vất vả lắm đấy,… - Một nữ tử nước mắt không kìm được cứ thế tuôn ra, miệng vẫn run run nói như không tin đây là sự thật.
- Chỉ là thử thách nhỏ thôi, mà mấy năm không gặp đều là trưởng thành lên không ít a. – Linh Vân cười cười nhìn hai nữ tử.
- Tận 13 năm đấy sư phụ, 13 năm này không có sư phụ không ít biến cố xảy ra, chúng ta không trưởng thành không được. – Nữ tử bên kia nhìn Linh Vân rồi nói, dù khóe mắt giọt lệ vấn đọng nhưng miệng vẫn cứng ngắc thể hiện tính cách ương bướng của vị tiểu cô nương này.
- Nhiều biến cố vậy sao? Ta ngược lại cảm thấy có hứng thú nghe ngươi kể chuyện đấy Tử Linh, kể đi. – Linh Vân nhìn thiếu nữ bướng bỉnh rồi nói.
- Đều là áp lực từ bên ngoài ập tới, một tông môn mất thánh nữ liền như mất long đầu khiến bên ngoài không khỏi nhìn trộm. – Tử Linh nhìn Linh Vân rồi nói.
- Cũng vì vậy mong sư phụ sớm ngày hồi tông! – Đến lúc này, cả hai nữ tử đều nghiêm túc quỳ xuống, thi lễ.
- 13 năm ta vấn lạc bên ngoài khiến tông môn chịu nhiều khổ cực rồi, vốn dĩ sau chuyện này liền có thể hồi tông nhưng có chuyện hệ trọng hơn khiến ta chưa thể một mực quay về. – Linh Vân nhíu mày, đăm chiêu với tình huống khó xử này.
- Có chuyện gì ngoài tầm xử lý của người sao? Nếu có chuyện hệ trọng như vậy cả tông môn ta đều góp sức dẹp sạch! – Một nữ tử vẫn đang thi lễ lên tiếng.
- Ta trở về không tránh khỏi ‘Thánh Chiến’!
Thanh âm rơi xuống liền khiến sắc mặt hai nữ đại biến, thánh chiến này đại biểu tầng lớp tối cao vô thượng là thánh nữ xảy ra xung đột. Bình thường thì xung đột này sẽ cực kỳ ít xảy ra nhưng nếu là từ miệng một thánh nữ khẳng định thì nó sẽ khác, khả năng xảy ra của nó cũng là 99,9%, trừ khi có một người đủ sức ngăn cản thánh chiến hoặc khiến cho nguyên nhân thánh chiến biến mất.
- Ngược lại, ở đây ta có hai thứ quan trọng liền giao cho các người, hai thứ này có lẽ sẽ chi uy với thể lực nhỏ bên ngoài dòm ngó.
Linh Vân nói xong liền tìm thứ gì đó trong nhẫn không gian trên đôi tay mềm mại của nàng. Vài hơi thở sau, Linh Vân mỉm cười như đã tìm thấy thứ mong muốn. Nàng nhẹ nhàng lấy ra, khi thứ nàng vừa lấy ra lập tức khiến sắc mặt đang lo lắng kia trở lên kinh kỉ.
- Là thánh tiễn chi quang – nhất tiễn diệt tôn giả! – Tử Linh lạnh lùng lúc này cũng không khỏi kinh kỉ ra mặt mà nói lên.
- Không chỉ vậy, còn có thể khiến thánh giả trọng thương. – Nữ tử bên kia lập tức bổ sung cho Tử Linh.
- Tam thánh tiễn chi quang này có thể coi là chân bảo ta mới luyện chế được, tốn 13 năm để luyện chế liền để hôm nay bước vào sử dụng. – Linh Vân nhìn rồi đưa cho hai nữ tử thánh tiễn chi quang.
Hai nữ tử kia thấy vậy liền dùng hai tay để đỡ thần vật chém tôn giả này, càng làm uy nghiêm của thánh tiễn thêm một bậc.
- Sử dụng đúng lúc, hiệu quả sẽ tăng thêm nhiều hơn. – Linh Vân cười cười.
- Mà ta cũng đến lúc rời đi rồi, hai người không cần tìm ta nữa, đến thời điểm ta tự khắc quay trở lại. – Linh Vân bước ra ngoài cửa, ánh mắt nhìn mặt trăng đang chiếu rọi tinh không.
Hai nữ tử nghe vậy liền thở dài một tiếng, dù chuyến đi lần này không thể mời được sư phụ quy tông nhưng cũng không phải không hữu ích. Ít nhất các nàng biết được sư phụ vẫn bình an vô sự, liền thoát khỏi tâm lí lo âu hằng ngày, thứ hai các nàng còn có được thánh tiễn chi quang của sư phụ như vậy có thể khiến tông môn càng vững mạnh.
Dù là long mất đầu nhưng vẫn hùng thế như hổ, nay có thánh tiễn càng làm con hổ này thêm cánh sớm ngày hoàn long.
- Nhưng thánh nữ còn tên Quân Huyền ấy, có nên gϊếŧ không ạ? – Tử Linh gương mặt lạnh lùng hỏi.
Thanh âm vừa dứt trên gương mặt thánh nữ lại trở lên vô cùng ấm áp, nàng nhẹ đáp:
- Không thể!
- Vì sao ạ? Hắn đâu phải con trai ruột của người, hắn chỉ là… - Đang định nói tiếp thì Linh Vân thoát ẩn thoát hiện tới trước mặt Tử Linh, ngón tay mềm mại chặn trên đôi môi hồng kia.
- Dù không phải là con trai ruột nhưng cũng là hài tử ta nuôi nấng nhiều năm trời, mà thiên phú của hắn ngược lại không hề kém các ngươi. Nếu so sánh kĩ có thể là hơn một bậc. – Linh Vân cười cười rồi nói tiếp:
- Nếu hắn đủ sức đến được nơi chúng ta không chừng liền có thể thêm một vị tôn giả…hoặc thánh giả! – Linh Vân ánh mắt kiên định nhìn hai nữ tử rồi nói.
- Hắn vậy mà có thiên phú đến mức biếи ŧɦái như vậy. – Hai nữ tử kia nhìn nhau rồi gật đầu, hiển nhiên hai nàng cùng chung một suy nghĩ.
- Cũng đến lúc rời đi rồi! – Linh Vân nói xong liền phất tay nhẹ một cái, hư không chấn động kịch liệt, ba thông đạo từ hư không trực tiếp mở ra.
- Đi! – Hai nữ tử kia nhìn nhau một cái rồi thân ảnh biến mất trong thông đạo.
Còn Linh Vân, nàng lại từ từ nhìn lại đế quốc này một chút, nàng nhớ đến gương mặt nhỏ của thiếu niên kia, nàng mỉm cười tủm tỉm rồi cũng bước vào thông đạo với suy nghĩ vẻn vẹn: ‘Quân Huyền, tạm biệt!’
Sáng hôm sau.
Trong khuê phòng của Quân Huyền, những tia hồn lực cường thịnh vẫn không ngừng bành chướng xoay quanh hắn, mà những tia hồn lực này bánh chướng trong vài hơi thở liền bị Quân Huyền hấp thu sạch sẽ. Hẳn là hắn vừa minh tưởng công pháp vừa hấp thu luyện tập.
Khi tia hồn lực cuối cùng bị hấp thu cũng là lúc Quân Huyền dần mở mắt. Đôi mắt hắn vừa mở liền phát ra một tia quang sắc, tia quang sắc chiếu rọi hư không trong phút chốc liền tan biến. Quân Huyền hắn cũng không kịp cảm nhận được tia quang sắc khác lạ kia thì nó đã tan biến.
Bất quá hắn không cảm nhận được tia quang sắc kia sắc mặc hắn vẫn vui tươi như tết vì hắn tham ngộ được nửa quyển luyện đan Linh Mộng lão sư đưa cho. Phải biết dù là đệ tử như Thanh Thúy nhưng tham ngộ nửa quyển luyện đan này cũng mất 3 tháng, đây Quân Huyền dựa vào một đêm mà tham ngộ. Đúng là quá biếи ŧɦái.
Hắn vươn mình một cái rồi nói:
- Đi luyện đan thôi!