“…Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không?
Em yêu anh bao nhiêu phần?
Tình cảm này của anh là chân thật
Tình yêu em dành cho anh cũng là chân thật
Có ánh trăng kia nói hộ lòng em…”
Tiếng đàn êm ái, lời ca ngọt ngào như mật của đại thần Timo vang vọng khắp Hàn Duyên Cung. Làm say đắm bao trái tim, làm mê hoặc bao linh hồn.
Đêm khuya, trăng sao tỏa sáng trên bầu trời, ánh trăng tròn sáng rọi chiếu xuống khắp cả hoàng cung. Giữa sân viện tẩm cung của Diệp Hàn, một đống lửa lớn bốc cháy rừng rực, tạo nên một không gian ấm áp và lãng mạn.
Bên cạnh đống lửa, Linh Nhi và Diệp Ly đang ngồi duyên dáng trên một chiếc thảm lông thú, cùng các cung nữ thái giám vây xung quanh đống lửa, vừa nghe tiếng nhạc dịu êm vừa ngước mắt nhìn lên bầu trời với vẻ mơ màng và say đắm.
Còn Diệp Hàn thì đang nằm dài trên một chiếc chõng tre được đặt gần đống lửa.
Hắn ta đang ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao và ánh trăng tròn sáng rọi, cầm trên tay một ly rượu Hầu Nhi tửu, một loại rượu quý hiếm và thơm ngon được mua từ tiên giới.
Vừa nhấp nhẹ một ngụm rượu, vừa cảm nhận hương vị của nó lan tỏa trong miệng và hơi thở, vừa nghe lời bài hát du dương trong gió, Diệp Hàn cảm thấy cơ thể và tâm hồn của mình như bay lên cao, thoát khỏi những phiền não và lo toan của cuộc sống tu chân.
Đây là một khung cảnh yên bình và đẹp đẽ, khiến cho ai nhìn vào cũng phải say mê và trầm luân trong đó.
“Điện hạ! Bài hát này tên là gì?”
“Linh Nhi nghe mãi mà không chán, cảm thấy bài hát rất sâu sắc và xúc động. Như là ánh trăng đang nói lên tình yêu của chính mình vậy.” Linh Nhi vừa hỏi vừa ngân nga nhẹ nhàng theo giai điệu bài hát.
Diệp Hàn uống một hớp rượu, cười khẽ nói với Linh Nhi: “Bài hát này gọi là ánh trăng nói hộ lòng tôi.”
Mọi người đều thì thầm nhắc lại cái tên bài hát, cảm thấy cái tên rất hay và ý nghĩa, lời ca ngân nga cùng với cảnh trăng đêm đã tạo nên một bức tranh thật đẹp và thơ mộng.
Tuy nhiên trong khung cảnh thơ mộng và lãng mạn như thế này không phải ai cũng có thể cảm nhận và thưởng thức.
“Linh Nhi, ngươi nói bài hát này hay và lãng mạn? Tại sao ta chẳng thấy nó thú vị ở điểm nào cả.”
Diệp Ly vừa hỏi ánh mắt vừa hau hau nhìn vào con Hỏa Đầu Trư đang tỏa ra mùi thơm nức mũi trên đống lửa, dường như chỉ mùi thịt heo quay thơm nức mới thu hút được sự chú ý của cô hơn là bài hát lãng mạn.
“Đúng là đàn gẩy tai gà mà.”
Đột nhiên lúc này, một âm thanh vang lên phá tan mọi bầu không khí lãng mạn và thơ mộng, một giọng nói trong trẻo khiến Diệp Hàn dù bực mình cũng không thể làm được gì.
“Chủ nhân có người gọi, Chủ nhân có người gọi, hãy mau mau nghe máy, hãy mau mau nghe máy.”
Haiz, Diệp Hàn thở dài một cái nhìn vào màn hình smart phone, người gọi là bát hoàng tỷ.
“Xin chào bát hoàng tỷ xinh đẹp, không biết tỷ gọi đệ có vấn đề gì chăng?”
Diệp Hàn vừa nói xong, đang định đưa ly rượu lên miệng, thì nghe một âm thanh tức giận hét từ smart phone: “Diệp Hàn!”.
Tiếng hét làm hắn giật mình, ly rượu trong tay cũng rơi xuống đất.
“Bát hoàng tỷ, tỷ đang giở trò gì vậy, nếu không có chuyện gì thì đệ tắt máy đây.” Hắn nói xong giả bộ như sắp tắt máy
“Diệp Hàn! Đệ đang làm cái gì vậy? Có phải đệ đã can thiệp vào hoa hồng bình chọn cho cái cô gái tên Vạn Tiểu Lam hay không?
“Bát Hoàng Tỷ à, tỷ đừng có vu oan cho đệ chứ. Đệ không hề can thiệp vào hoa hồng bình chọn cho ai cả.”
“Cô gái tên Vạn Tiểu Lam kia là do thực lực của mình mà được nhiều người yêu thích và ủng hộ, tỷ không nên ăn lo rảnh mỡ rồi đi vu oan cho đệ chứ.”
“Hừ! Thực lực cái gì! Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, không có gì nổi bật. Làm sao cô ấy có thể so sánh được với tỷ?”
“Ôi, bát hoàng tỷ của đệ. Có phải là tỷ thấy Vạn Tiểu Lam xinh đẹp hơn tỷ nên tỷ không chịu được, đúng không? Ô hô hô.”
“À . . . ừm . . . thì . . . thì có xinh đẹp hơn một chút, mà cũng chỉ một chút xíu thôi, nhưng làm sao cô ấy có thể vào được top mười, còn tỷ thì lại xếp hạng hàng trăm ngàn?”
“Đây là sự bất công quá trời!”
Diệp Hàn nghe thấy tiếng thở phì phò đầy oán trách tức giận từ phía bên kia smart phone, hắn liền liên tưởng nhìn đến bát hoàng tỷ đang nhăn nhó mặt như một con mèo bị đánh.
“Được rồi, được rồi. Đệ chỉ nói đùa một chút với tỷ thôi, tỷ chịu khó đọc bình luận ảnh dự thi của Vạn Tiểu Lam thì sẽ biết ngay, vậy nha đệ cúp máy đây.”
Nói xong Diệp Hàn không để cho bát công chúa có cơ hội nói gì thêm, vội vàng chấm dứt cuộc gọi. Hắn vừa bấm nút ngắt máy, cô liền nghe thấy tiếng “bíp bíp” vang lên từ smart phone.
“Đáng ghét, cái tên tiểu cửu chết tiệt này, nói chuyện với nó mà cứ như nói với không khí vậy, không bao giờ chờ cho mình nói xong, lúc nào cũng cắt ngang rồi dập máy.”
“Nhưng mà, hình như tiểu cửu có nói là nếu muốn hiểu rõ vấn đề, thì đọc phần bình luận thì phải. Có lẽ ở đó sẽ giải thích được nguyên nhân tại sao cô nàng Vạn Tiểu Lam này lại có sức hút khủng khϊếp đến như vậy.”
Sau một đêm trắng đọc hết tất cả các bình luận, cô cuối cùng cũng nhận ra bí mật đằng sau sự nổi tiếng của cô nàng Tiểu Lam.
Cô ấy đã làm gì để có thể vượt qua hàng loạt các mỹ nhân danh giá, các tiểu thư quyền quý để chiếm được vị trí trong top mười.
Theo quy tắc của cuộc thi, mỗi lần bình luận đều phải gửi kèm theo một bông hoa hồng để bình chọn, nhưng Tiểu Lam lại không hề trả lời bất kỳ câu hỏi nào của bọn họ, khiến cho bọn họ càng tò mò và nóng lòng.
Kết quả là bức ảnh này đã thu hút được hơn một tỷ lượt bình luận, và tương ứng với đó là hơn một tỷ hoa hồng bình chọn.
Với số lượng khủng khϊếp như vậy, hiển nhiên Tiểu Lam dễ dàng góp mặt trong top mười.
Còn nguyên nhân tại sao mọi người lại bình luận nhiều như vậy, một phần là cô gái này cũng rất xinh đẹp nhưng mà phần lớn lại là do cái cây mà cô ấy đứng bên cạnh.
Cái cây này có một vẻ đẹp kỳ lạ và huyền diệu, khiến cho mọi người không thể rời mắt. Có thể nói, nếu không có cái cây này, cô ấy cũng không thể thu hút được nhiều bình chọn như vậy.
Lúc này bát công chúa mới nhìn kỹ hơn vào cái cây, thấy nó có bảy cành và năm quả, phát ra ánh sáng như ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ.
Cô bỗng nhận ra đây chính là Âm Dương Linh Lung Thần Thụ, cái cây mà Diệp Hàn đang trồng tại tẩm cung.
“Linh Thụ, linh dược.”
Cô không nhịn được cười khi thấy bình luận của mọi người, họ đều cho rằng nó là Linh Thụ.
Nhưng mà nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, cũng không thể hoàn toàn trách được bọn họ, vì nếu không có Diệp Hàn giải thích, thì có lẽ cô cũng sẽ lầm tưởng nó là Linh Thụ.
Nó dù chỉ là Linh Thụ nhưng cũng là một loài cực kỳ trân quý và quý hiếm ở Thiên Nguyên Đại Lục, có thể là sức hút chí mạng của bất kỳ ai.
Đó là lý do khiến cho mọi người nôn nóng, hưng phấn bình luận muốn biết nơi Tiểu Lam chụp ảnh của nó.
Nhưng họ không biết những bình luận điên cuồng dưới bài dự thi của Tiểu Lam đã vô tình làm cho cuộc thi Quý bà lịch lãm trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Mọi người thấy vậy đều không muốn nhường vị trí xếp hạng cho người khác, đặc biệt là khi một cô nàng vô danh không tên tuổi lại có thể chiếm được vị trí cao như vậy.
Cuộc thi tu chân lịch lãm đang dần đi đến hồi kết, mọi người đều đang nỗ lực tìm kiếm tài nguyên để ủng hộ cho những thần tượng của mình.
Để giúp cho tất cả mọi người dễ dàng quan sát được tình hình, hệ thống đã tạo ra thêm một bảng xếp hạng phụ từ vị trí thứ mười một đến vị trí thứ năm mươi.
Bảng xếp hạng này liên tục thay đổi chủ nhân, khiến cho người xem cảm thấy cực kỳ phấn khích và hồi hộp.
Đây là một cuộc chiến không khoan nhượng, không có chỗ cho kẻ yếu.
Lúc này, tại Group chát Triệu Lý Dĩnh đang nóng hơn bao giờ hết, vì cô chính là người đứng thứ mười một trên bảng xếp hạng, chỉ còn kém người thứ mười hơn năm mươi triệu điểm mà thôi.
Cô và những người hâm mộ của mình đang không ngừng làm tất cả mọi thứ để có thể bám đuổi người đang ở vị trí thứ mười trên bảng xếp hạng là Phạm Vân Băng.
“Mọi người nói phải làm sao bây giờ, chỉ còn một tuần trà nữa thôi là cuộc thi kết thúc rồi, nhưng chúng ta vẫn kém người thứ mười gần năm mươi triệu điểm.”
“Ai còn hoa hồng thì mau mau bình chọn cho Dĩnh tỷ đi!”
Tất cả mọi người nghe vậy thì cũng đều lắc đầu thở dài, đi được đến nước này thì bọn họ cũng đã quá cố rồi, không thể so được với mấy người là fan của top ba top năm trên bảng xếp hạng.
Dù sao đây cũng chỉ là một cuộc thi bình thường mà thôi, không ai muốn lãng phí quá nhiều linh thạch cho nó, dù sao bọn họ cũng cần phải tu luyện.
“Tỷ tỷ, mọi người gần như đã dành hết nguồn lực cho chúng ta rồi, thật sự quá khó để có thể vượt qua được Pham Vân Băng.”
Triệu Lý Dĩnh quét mắt qua mọi người xung quanh rồi nói với giọng buồn bã.
“Lý Dĩnh cảm kích sự quan tâm ủng của tất cả các vị đạo hữu.”
“Lý Dĩnh cũng tiếc nuối khi không thể vào được top mười, hy vọng những cuộc thi lần sau vẫn sẽ nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người.”
Mọi người nghe vậy cũng chỉ biết lặng thinh, vẻ mặn đượm buồn và tự trách, họ nghĩ nếu mình có dư giả linh thạch hơn thì tốt biết bao nhiêu.
Lúc này một người trung niên tai to mặt lớn lên tiếng nói:“Lại phải quay lại thế giới tu chân giả tưởng để xem bảng xếp hạng, thật là phiền phức.”
Ngay khi người trung niên vừa nói khỏi miệng, một trấn động lớn ầm ầm vang lên tại thế giới group chát khiến mọi người đều giật mình không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc này, tại giữa không trung thế giới dần dần hiện ra hai bảng xếp hạng, mọi người lúc này mới nhận ra, đây chính là hai bảng xếp hạng của cuộc thi tu chân lịch lãm.
Hệ thống bookchat rất biết cách chiều lòng các booker, mọi người không cần phải đi đến thế giới giả tưởng tu chân để xem bảng xếp hạng nữa, mà chỉ cần ở trong group chát cũng đã theo dõi được tình hình cuộc thi.
Bên Quý ông lịch lãm lúc này bảng xếp hạng dường như đã ổn định, người thứ mười và mười một cách biệt nhau hơn một tỷ điểm, nếu không có hỏa bạo hoa hồng thì khó có thể đảo lộn tình thế.
Bây giờ cả giới bookchat đều đang chông ngóng nhìn về phía Quý bà lịch lãm, khi mà người thứ mười và mười một đang liên tục đua tranh, luân phiên chiếm vị trí trên bảng.
Nhưng có vẻ như người dự thi mang tên Triệu Lý Dĩnh đã bắt đầu đuối sức không cạnh tranh lại được với Phạm Vân Băng người đang đứng vị trí thứ mười.
“Các vị nhìn kìa, bảng xếp hạng bắt đầu đếm ngược sáu mươi giây cuối cùng của cuộc thi, vị Lý Dĩnh này chắc không còn cơ hội nữa rồi.”
Mọi người nhìn lên bảng xếp hạng và đồng thanh đếm ngược theo con số trên đó, sáu mươi, năm chín, năm tám . . . mười, chín, tám, bỗng nhiên vị trí thứ mười và mười một bên Quý bà đột nhiên đổi chỗ cho nhau, khiến mọi người không kịp trở tay.
Lúc này, bầu trời của group chát và thế giới giả tưởng tu chân đột nhiên trở nên tối đen lại, nhưng rồi ngay sau đó một vầng sáng rực rỡ bừng lên từ bảng xếp hạng.
Một loạt pháo hoa nhiều màu sắc nổ vỡ ra trên không, tạo nên những hình ảnh đẹp mắt và lời chúc mừng cho mười người dẫn đầu Quý ông lịch lãm và Quý bà lịch lãm.
Tiếng nói hệ thống vang lên trang trọng trong không gian yên tĩnh, chúc mừng tất cả những người dành chiến thắng trong cuộc thi Tu Chân Lịch Lãm được tổ chức lần thứ nhất.
Sau đó, từng bức ảnh của họ được hiển thị theo hình ảnh 3D, rõ nét và sinh động, bắt đầu hiển thị từ vị trí thứ mười, mỗi khi một bức ảnh xuất hiện, hệ thống sẽ đọc tên cùng với số hoa hồng mà họ được bình chọn.
Không gian yên tĩnh chợt nổi lên những tiếng reo hò và vỗ tay của các booker, cũng như những tiếng chúc mừng và khen ngợi dành cho những người chiến thắng.