“Độ …. độ kiếp kỳ, bốn con yêu thú độ kiếp kỳ.”
Diệp Hàn cảm thấy tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh tuôn xuống trán, run rẩy nhìn lên bầu trời đầy kinh hoàng.
Hắn nghĩ bốn con yêu thú độ kiếp kỳ này chắc chắn là đến để tranh giành nhau một thứ gì đó, nó đáng giá đến mức để hai con yêu thú hợp thể kỳ có thể liều chết với nhau.
Bốn con yêu thú độ kiếp kỳ khi gặp nhau liền phát ra tiếng gầm gừ vang trời và nhìn nhau với ánh mắt hung tàn, nhưng bọn chúng lại không vội vàng tấn công, đều cùng chậm rãi tiến về một nơi nào đó.
Hắn dõi theo hướng nhìn của bọn chúng, phát hiện bọn chúng đều đang chăm chú vào một cái cây ăn quả, theo quan sát của Diệp Hàn cái cây này không có gì đặc biệt lắm, chỉ là một cái cây nhỏ cao chừng một mét.
Trên cái cây đó có năm quả mang năm màu sắc khác nhau lần lượt là đỏ, nâu, vàng, xanh lá và xanh dương.
Mỗi một quả đều không có gì đặc biệt so với những loại hoa quả khác mà Diệp Hàn hay ăn mỗi ngày, hắn không thể cảm nhận được linh khí trong chúng, nếu nói chính xác thì chúng chỉ là phàm quả bình thường chứ không phải là linh quả quý hiếm gì.
Nhưng hắn không hiểu được một cái cây bình thường đến không thể bình thường hơn này, có cái gì đặc biệt mà bọn chúng lại muốn tranh nhau chiếm lấy, dù là phải dùng tính mạng để đổi cũng không muốn bỏ qua.
"Chúng ta không nên đánh nhau ở đây. Cây linh thụ là của ai thì phải dựa vào bản lĩnh của người đó. Chúng ta tìm một chỗ quyết một trận tử chiến, người thắng cuộc có quyền sở hữu cái cây linh thụ này." Sơn Tinh Tam Sừng lên tiếng nói trước
Ba con yêu thú còn lại đồng ý với lời nói này.
“Chuyện này phải giữ kín tuyệt đối, nếu để cho những tên khác biết thì đừng nói là quả, ngay cả cái lá cũng không còn." Toàn Quy nói với giọng nghiêm khắc
“Đừng lo, chúng ta không phải là kẻ ngu.”
Diệp Hàn nghe được bọn chúng nói như vậy, liền nhận ra cái cây bình thường này là một cây linh thụ, nhưng hắn lại không hiểu nếu là cây linh thụ thì tại sao máy thông tin của hắn lại không có thông tin gì.
Máy thông tin là hắn mua từ hệ thống, nó có thể phân tích tất cả mọi thứ thuộc về Thiên Nguyên Đại Lục, từ linh dược đến yêu thú pháp bảo, nên nó không thể nào sai sót được.
Điều này thật kỳ lạ.
Một lúc sau, con yêu thú Toàn Quy nhanh tay lấy ra một cái mai rùa màu xanh biếc, hắn vừa niệm một câu thần chú, cái mai rùa liền biến to lên như một chiếc ô khổng lồ, rồi rơi xuống mặt đất.
Nó bao phủ một vùng rộng quanh cái cây, tạo thành một lớp bảo vệ vững chắc, sau đó nó từ từ hòa nhập vào không gian, khiến cho bất kỳ ai nhìn từ bên ngoài cũng không thể nhận ra được sự tồn tại của nó.
Sau khi hoàn thành xong, bốn con yêu thú lập tức biến mất, Diệp Hàn suy nghĩ có khả năng bọn chúng cùng nhau đến một nơi rộng lớn nào đó chuẩn bị cho một trận sinh tử đại chiến.
Diệp Hàn thở phào một hơi đi ra, rồi nhìn vào chiếc mai rùa, dùng máy thông tin để kiểm tra thì phát hiện cái mai rùa này là một bán tiên khí có thể ẩn vào không gian và giấu đi khí tức của những thứ bên trong.
May mắn Diệp Hàn nằm gần cái cây linh thụ, nên cũng bị cái mai rùa này chụp chung vào một chỗ, nếu không hắn cũng không biết phải làm sao để tiến vào bên trong cái mai rùa đó, Diệp Hàn lại một lần nữa cảm thán sức mạnh của khí vận chi tử.
Hắn tiếp tục quan sát kỹ lại một lần nữa cái cây, rồi đi xung quanh cái cây một vòng nhưng vẫn không thấy nó có gì đặc biệt.
Cây chỉ cao khoảng một mét, thân cây màu nâu sẫm, trên đó có những đường vân màu đen, bảy nhánh trong đó có năm nhánh là có quả, cây cũng không phát ra khí tức hay ánh sáng hào quang nào.
Diệp Hàn không hiểu tại sao bốn con yêu thú độ kiếp kỳ lại sống chết với nhau vì nó như vậy.
Liền lập tức hỏi Thương Hy: “Ngươi có biết lai lịch của cái cây này không?”
“Ký chủ chờ Thương Hy một chút, để Thương Hy tìm lại dữ liệu trong một số văn tự thời hồng hoang xem sao.”
Diệp Hàn thấy vậy cũng băn khoăn suy nghĩ, lại một loại cây nữa mà Thương Hy cũng không nhận ra được, hắn liền lấy Vô Tự Tiên Thư ra xem thử, kết quả là hắn cũng không đủ tu vi để biết.
Điều này ít nhất có thể khẳng định là nó không thuộc về Thiên Nguyên Đại Lục, không biết nó có phải là một loại cây từ một đại lục khác hay không, nhưng điều này cũng khó tin, vì nếu chỉ đến từ linh giới thì Thương Hy chắc chắn đã nhận ra được.
“Vậy, nó có khả năng đến từ tiên giới hay không?”
“Không đúng không đúng, hạt giống của cây Thế Giới Thần Thụ là do ngũ hoàng huynh tìm thấy ở chiến trường tiên ma, điều này còn có thể chấp nhận.”
“Nhưng nếu nói một cây tiên thụ có thể mọc lên ở linh giới, nơi không hề có tiên khí hay tiên thạch để nuôi dưỡng? Đây là một điều gần như không thể xảy ra.”
“Mà nếu nó thật sự là linh thụ hay tiên thụ thì sao lại không có ai biết?”
“Làm sao có thể tồn tại đến bây giờ cho bốn con yêu thú độ kiếp kỳ tranh giành? Nếu thật sự là linh thụ thì chắc chắn đã bị ai đó phát hiện và đào đi từ lâu rồi.”
Bao nhiêu câu hỏi nghi hoặc mà Diệp Hàn không thể giải thích, mà càng phân tích thì nó càng phi logic, đúng thật là đau đầu.
Diệp Hàn đang xoa đầu bứt tay vì những câu hỏi nghi hoặc. Bỗng nhiên, Linh Nhi lên tiếng nói.
“Ký chủ, theo một số tài liệu cổ thì nó rất giống một loại cây gọi là Ngũ Hành Thần Thụ, nhưng nhìn cây này nó có bảy nhánh lên không hoàn toàn giống.
“Khả năng cao nó là một loại cây biết dị hay nói chính xác hơn đã bị ai đó biến đổi gen từ cây Ngũ Hành Thần Thụ trở thành Âm Dương Linh Lung Thần Thụ, nhưng hiện tại cũng chỉ là suy đoán của Thương Hy, cần chờ đến khi có ánh trăng mới có thể khẳng định được.”
Diệp Hàn nghe Thương Hy nói xong thì đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt trợn trừng, miệng há hốc nói.
“Cái gì, ý người nói cái cây bình thường này lại là một thần thụ, ngươi không phải đang trêu chọc ta đấy chứ, sao nó có thể là cây thần thụ được, ta còn không cảm nhận được một chút linh khí từ nó nữa cơ mà.”
“Đây tạm thời là suy đoán của Thương Hy, nhưng dựa vào dữ liệu tổng hợp của mình, Thương Hy có thể chắc chắn rằng nó ít nhất cũng là một cây tiên thụ trở lên.”
Diệp Hàn nghe vậy lại nhăn nhó mặt mày, xoa đầu bứt tay.
“Thôi kệ, không quan trọng nó là tiên thụ hay thần thụ, kể cả nó có là tiên thụ đi nữa thì cũng đã đáng giá rồi, bây giờ cần nhanh chóng mang theo cái cây này rời đi, trước khi bốn con yêu thú độ kiếp kỳ quay trở lại.”
Nói xong liền cầm cái xẻng vàng chuyên dùng để chăm sóc linh dược đào quanh gốc cây. Cái xẻng này có điểm lợi hại là ngay cả khi đào trúng một sợi dễ nhỏ của cây linh dược cũng không làm cho dược lực bị rò rỉ ra ngoài.”
Diệp Hàn cũng không biết cây xẻng vàng này là pháp bảo cấp bặc gì, hỏi Thương Hy thì cứ thần thần bí bí, hắn thấy nó chả có tác dụng gì ngoài việc dùng để trồng linh dược, tất nhiên nó cũng là một trong số những vật kỳ quặc quay thưởng được.
Hắn nhanh chóng thu thập cái cây vào không gian hệ thống, rồi bắt đầu tìm cách thoát khỏi cái mai rùa khổng lồ.
Đạp đạp mạnh vào mai rùa, nhưng chỉ nghe thấy tiếng boong boong vang lên, hắn bị phản lực đẩy lùi lại vài bước, chẳng có tác dụng gì, dùng vũ lực để phá vỡ cái mai rùa cứng như sắt thép này là điều không thể.
Hắn liền lấy ra truyền tống phù, hy vọng có thể thoát khỏi nơi này, nhưng khi hắn kích hoạt phù lục, không có chuyện gì xảy ra cả, hắn vẫn đứng tại đó vẫn còn ở trong mai rùa.
Thấy truyền tống phù cũng vô dụng, hắn liền ngồi xuống đất, đan tay trước ngực suy nghĩ, thời gian hiệu lực của khí vận chi tử chỉ còn một tuần hương, cần phải nhanh chóng nghĩ ra cách nào đó để rời khỏi nơi này. (1 tuần hương = 1 giờ đồng hồ)
Diệp Hàn liền lục lại đống bảo vật của mình trong kho của hệ thống xem có thể tìm được cách gì hay ho không.
Găng tay chuột chũi có thể đào được mọi thứ từ đất, đá, tinh thiết đến tất cả mọi thứ cản đường nó, nghe giới thiệu có vẻ khá hay ho, nhưng khi hắn đào thử vào cái mai rùa thì không mảy may gì, không được như lời người luyện chế quảng cáo.
Diệp Hàn tiếp tục dùng mọi pháp bảo mà hắn có, nhưng đều không thể thoát khỏi nơi này. Trong khi thời gian hiệu lực của khí vận chi tử cũng chỉ còn bằng một tuần trà nữa thôi, nếu không nhanh thoát đi thì sẽ không còn kịp nữa.(1 tuần trà = 15 phút)
Trong hệ thống thương thành, Thương Hy có giới thiệu rất nhiều tiên bảo có thể giúp hắn thoát khỏi mai rùa, nhưng giá của chúng đều cao ngất ngưởng, tất nhiên là hắn tiếc linh thạch, trừ khi đến lúc sinh tử mới nghĩ đến những vật phẩm đó.
Nhưng trời cũng khộng giúp hắn, thử đến cái pháp bảo cuối cùng đều vô dụng, hết cách hắn đành phải vào cửa hàng hệ thống tìm xem có một cái pháp bảo nào có hiệu quả để thoát khỏi đây không, có đắt một chút cũng phải cắn răng mà mua.
Trong số đống pháp bảo, có một cái khiến hắn chú ý, đó là một bảo khí trung phẩm hình vòng, có tên là vòng xuyên thấu.
Nó có thể xuyên qua mọi không gian, miễn là không gian đó không bị ai kiểm soát và trận pháp không quá mạnh so với vòng xuyên thấu.
Giá chỉ có hơn một trăm triệu điểm tích lũy, đối với hắn thời điểm này cũng không phải là một con số quá lớn.
Hắn nhìn lại cái mai rùa, trong mắt lóe lên ánh sáng.
Mai rùa này là một bán tiên khí chuyên về phòng ngự, không phải pháp bảo không gian trận pháp, hy vọng người luyện chế nó không có tạo nghệ trận pháp không gian quá cao, vượt qua khả năng của vòng xuyên thấu.
Hắn đặt tất cả niềm tin vào chiếc vòng này.
Nếu không, hắn sẽ phải mua một tấm tiên phù để có thể thoát khỏi nơi này, lúc đó chắc hắn sẽ khóc thành tiếng mán mất, đúng kiểu trộm gà không thành còn bị mất nắm thóc.
Hắn đặt vòng xuyên thấu lên mai rùa, ngay lập tức có những dòng chữ phân tích trận pháp chạy trên bề mặt. Sau một hồi, nó cuối cùng cũng tìm ra điểm yếu của trận pháp không gian, tạo ra một khe hở để hắn thoát khỏi nơi này.
Vừa bước ra được bên ngoài hắn liền cười hahah, không uổng phí hơn một trăm triệu viên linh thạch hạ phẩm, hít một hơi linh khí thật sâu, đúng là không có gì vui sướиɠ hơn sự tự do.
“Ký chủ, không còn thời gian cho ký chủ vui mừng đâu, ký chủ nhanh chóng rời khỏi đây trước khi hết thời gian hiệu lực của khí vận nghịch thiên, thời gian chỉ còn mười chín tám . . . hai một.”
Tiếng nói của Thương Hy vừa kết thúc thì cũng là lúc Diệp Hàn sử dụng truyền tống phù thành công trở về Trấn yêu thành.