Như vậy, ngày đầu tiên của cuộc thi tu chân lịch lãm đã khép lại với sự góp mặt của hơn mười năm triệu người dự thi đến từ khắp nơi trong thiên hạ.
Họ đã mang đến cho người xem những bức ảnh đẹp mắt và phong phú đa dạng, thể hiện được cá tính và tài năng của mình.
Nhưng điều làm nên sức hút của cuộc thi không chỉ là số lượng người tham gia hay sự hoành tráng trong quá trình tổ chức, mà là khả năng truyền tải được cảm xúc cũng như là phong thái của người dự thi qua tấm ảnh.
Người xem có thể cảm nhận được mọi thứ từ tu vi, khí chất, đến cả tâm trạng vui buồn, phấn khích, hay cả sự băng giá của người dự thi.
Thậm chí có những bức ảnh còn cho người xem cảm nhận được hương vị của các món ăn, tiếng vang của thiên nhiên, tiếng gầm rú của những con yêu thú.
Cuộc thi đã để lại một ấn tượng mạnh mẽ trong tâm trí của mọi người, ngay cả những booker khắt khe nhất cũng không muốn bỏ qua, dù trước đó bọn họ đã tuyên bố khinh thường không tham gia cuộc thi này.
Số lượng người tham gia cuộc thi càng nhiều thì số lượng hoa hồng được bình chọn cũng tăng vọt.
Một viên linh thạch hạ phẩm có thể đổi được một trăm hoa hồng, đối với những tu sĩ bình thường, đó hoàn toàn là một khoản chi tiêu xứng đáng để có thể ủng hộ cho những thần tượng của mình.
Ngay cả những người bủn xỉn ti tiện cũng phải nén đau lòng bỏ ra một viên linh thạch để đổi hoa hồng, nếu không họ sẽ không có cơ hội tham gia vào các hoạt động trong thế giới giả tưởng, chỉ biết nhìn mà không thể làm gì.
Mỗi người một viên linh thạch hạ phẩm, với hơn một trăm triệu người tham gia, tổng số linh thạch thu về là hơn một trăm triệu viên, một con số khổng lồ.
Đây mới chỉ là ngày đầu tiên của cuộc thi, còn có hơn năm ngày nữa mới kết thúc, không biết con số này sẽ lên đến bao nhiêu.
Chưa kể còn có rất nhiều công tử ca, tiên nhị đại háo sắc vung tiền như rác cho thần tượng của mình, chỉ cần nghĩ đến điều này, Diệp Hàn đã phấn khích không ngừng được.
Đóng kết nói smart phone, Diệp Hàn nhìn vào rừng rậm sâu thẳm trước mắt. Trái ngược với cảm xúc phấn khích lúc nãy, bây giờ hắn chỉ còn thấy sợ hãi. Bởi vì trước mặt là rừng rậm sâm lâm, một trong những nơi nguy hiểm nhất trên Thiên Nguyên đại lục.
“Thương Hy, ta có cần thiết phải đi vào rừng rậm sâm lâm không? Ta cảm thấy nơi này quá nguy hiểm so với tu vi hiện tại của mình.” Nói xong, hắn nuốt nước bọt khô khốc, tay chân run rẩy.
“Ký chủ, tu tiên là việc chống lại ý trời, như cá chép vượt vũ môn. Nếu không dũng cảm tiến lên phía trước, làm sao có thể đạt được thành tựu chí cao được.”
“Hơn nữa, ký chủ cứ yên tâm đi, Ký chủ có một thời thần “Khí vận chi tử, Tiên thiên chi đạo” một loại đạo lực tiên thiên hiếm có.” (1 thời thần = 2 giờ giờ hiện đại)
“Ký chủ có thể vượt qua mọi nguy hiểm, không có chuyện gì có thể gϊếŧ chết được ký chủ cả, chỉ cần ký chủ kịp trở về trước khi hết thời gian hiệu lực thì sẽ an toàn tuyệt đối.”
“Nếu là ở tiên giới thì một thời thần “Khí vận chi tử, Tiên thiên chi đạo” có thể phát huy hết được sức mạnh của bản thân nó, nhưng hiện tại ở Thiên Nguyên Đại Lục thì chỉ có rừng rậm sâm lâm này mới có thể cho ký chủ nhiều kỳ ngộ nhất có thể.”
Diệp Hàn nghe Thương Hy nói như vậy, chỉ biết thở dài trong lòng.
Không hiểu gần đây vận khí của Diệp Hàn có phải đang gặp vấn đề hay không, mà gần đây hắn luôn quay được những thứ kỳ lạ chưa từng thấy.
Chỉ mới hai ngày trước, đúng vào đêm trước khi cuộc thi tu chân lịch lãm bắt đầu, Diệp Hàn đã quay trúng phần thưởng là có một thời thần trở thành người có khí vận ngịch thiên, tiên thiên chi tử.
Mặc dù quay được một phần thưởng khủng bố như vậy nhưng Diệp Hàn không biết lên vui hay lên buồn nữa.
Vì phần thưởng có một điều kiện khiến hắn phải đau đầu không thôi, đó là hắn không thể cất giữ khí vận ngịch thiên, tiên thiên chi tử cho đến khi trưởng thành hay phi thăng lên tiên giới được.
Hệ thống chỉ cho phép hắn sử dụng trong ba ngày, kể từ lúc quay được phần thưởng, nếu quá thời hạn sẽ bị thu hồi.
Đó là lý do khiến hắn phải cắn răng mạo hiểm đến nơi này.
Diệp Hàn nhìn vào bảng hệ thống trước mặt, nhấn vào biểu tượng của phần thưởng mà hắn quay được.
Màn hình hiển thị một dòng chữ: “Kích hoạt phần thưởng khi vận nghịch thiên, tiên thiên chi tử?”
“(Có/Không)”.
Diệp Hàn không do dự chọn “Có”.
Ngay lập tức, một ánh sáng xanh lam bao trùm lấy hắn, khiến hắn cảm thấy một luồng khí lạnh chảy vào cơ thể. Ánh sáng xanh lam tỏa ra một hào quang kỳ diệu, khiến Diệp Hàn như được bao bọc trong một lớp áo bảo hộ vô hình.
“Ký chủ, phần thưởng này chỉ có hiệu lực trong một thời thần, vậy nên ký chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng tinh thần đi vào rừng rậm sâm lâm. Hy vọng ký chủ có thể gặp những kỳ ngộ tốt nhất mà không lãng phí giá trị của phần thưởng.”
Diệp Hàn hít một hơi thật sâu thở một hơi thật dài, lấy hết can đảm bước vào rừng rậm sâm lâm, khi vừa bước vào ngay lập tức hắn liền cảm nhận được một sức ép khủng khϊếp từ mọi phía.
Hắn nhìn xung quanh, thấy những cây cổ thụ cao vυ"t, những bụi cây dày đặc, những loài hoa quả kỳ lạ, nghe thấy những tiếng kêu rít, gầm gừ, hú how của các loài yêu thú không biết tên.
Đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi hoàng cung, mà không có người hộ đạo theo hầu, Diệp Hàn cảm giác không được an toàn, dù sao đây cũng là một nơi nguy hiểm vô cùng.
Hắn không dám lơ là một chút nào, luôn giữ tinh thần cảnh giác cao độ.
Diệp Hàn cũng không dám đi quá xa, mà chỉ đi theo những con đường nhỏ bên ngoài rừng rậm sâm lâm đó là những con đường an toàn nhất trong khu vực này.
Dù có khí vận chi tử hắn cũng không dám làm việc quá liều lĩnh, với tu vi luyện khí của mình, nếu gặp phải yêu thú quá mạnh như hợp thể kỳ độ kiếp kỳ dù không chết nhưng chắc chắn sẽ xảy ra rất nhiều biến cố mà hắn không ngờ đến.
Diệp Hàn đi được một lúc, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn phía trước.
Hắn giật mình, nhanh chóng ẩn vào sau một cây to nhìn ra phía trước, thấy rõ khói bụi mù mịt bao trùm khu vực đó.
Nhìn qua khói bụi, có thể thấy được có hai con yêu thú nằm bất động trên mặt đất, có lẽ là đã đánh nhau quá khốc liệt, khiến cho cả hai đều lưỡng bại câu thương.
Diệp Hàn sững sờ, hắn không tưởng tượng được khí vận chi tử có thể mạnh mẽ như vậy, mới bước vào rừng rậm chưa được bao lâu, hắn đã chứng kiến một trận đấu sinh tử giữa hai con yêu thú, hiển nhiên hắn đã trở thành ngư ông đắc lợi một cách bất đắc dĩ.
Bảo sao những tên mang trên mình khí vận chi tử, đi ngoài đường cũng có thể gặp được đại lão giúp đỡ, ngã xuống vánh núi thì gặp được bí kíp thần công, Diệp Hàn không khỏi cảm thán.
Quay trở lại với thực tại, Diệp Hàn nhìn thấy hai con yêu thú vẫn nằm bất động, liền nghĩ đến việc thu gặt chiến lợi phẩm.
Dù sao thịt yêu thú vẫn rất là trân quý không thể bỏ qua, nếu không nhanh chóng thu hoạch thì sẽ bị những người khác phát hiện và tranh giành.
Diệp Hàn quyết định liều một phen, lén lút tiến đến gần hai con yêu thú, kiểm tra xem chúng có còn hơi thở hay không, đến gần hai con yêu thú liền phát hiện ra chúng đều đã chết hoàn toàn, không còn một chút sinh khí.
Hắn liền lấy máy thông tin tra cứu để kiểm tra hai con yêu thú, một con là Cửu Vĩ Xà, yêu thú hợp thể sơ kỳ, nó có thân hình dài nối với chín cái đuôi cong vυ"t như những thanh kiếm sắc bén, da màu xanh lá cây phủ lên một lớp ánh kim, đầu to tròn và có hai cái răng nanh dài và sắc nhọn.
Con còn lại là Bạch Viên Điêu một sinh vật khổng lồ có thân hình giống khỉ nhưng lại có đôi cánh lông trắng như tuyết, đầu to khuôn mặt sắc sảo, hai mắt đỏ như máu, hai chân cùng với hai bàn tay của nó có móng vuốt sắc nhọn.
Hắn không hiểu tại sao hai con yêu thú hợp thể sơ kỳ lại chạy đến bên rìa ngoài của rừng rậm sâm lâm, lại còn đánh nhau đến lưỡng bại câu thương.
Có thể là chúng đang tranh giành nhau vì một loại linh dược quý hiếm nào đó, nghĩ vậy hắn nhanh chóng thu thập xác của hai con yêu thú vào không gian hệ thống, rồi đưa mắt lục tìm xung quanh.
Hắn đã quan sát tứ phía một hồi lâu nhưng không thấy bóng dáng cây linh dược nào ở gần đây cả, bỗng nhiên lúc này hắn nghe thấy một tiếng gầm vang trời, giật mình quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy một con yêu thú khổng lồ lao tới từ xa.
Con yêu thú này có bộ lông đen như mực, trên đầu có ba cái sừng như ba con dao cắt, trên miệng có hai hàng răng nanh sắc nhọn, trên ngực có một cái vết sẹo dài từ trái sang phải.
Nó có hình dạng giống như một con sư tử, nhưng to lớn gấp nhiều lần.
Hắn liền dùng máy thông tin tra cứu, biết được đó là một con Sơn Tinh Tam Sừng, tu vi độ kiếp kỳ viên mãn, có sức mạnh khủng khϊếp.
Nuốt một miếng nước bọt, không dám thở mạnh, liền nhanh chóng trốn sang một góc khuất, nhét viên ẩn khí tức vào miệng, nếu bị con yêu thú này phát hiện ra, hắn chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.
Vừa nãy là hai con hợp thể sơ kỳ, bây giờ lại xuất hiện thêm một con yêu thú độ kiếp kỳ, chuyện này chắc chắn không đơn giản như hắn nghĩ.
Lúc này, từ phía xa, hắn lại nghe thấy tiếng gầm rú của ba con yêu thú khác.
Hắn quay đầu sang nhìn, thấy ba con yêu thú đang phi nhanh như chớp đến trước mặt Sơn Tinh Tam Sừng, khi chúng dừng lại hắn mới thấy rõ, theo máy thông tin thì một con cái đầu đầu chim, cơ thể giống rùa đen, đuôi giống rắn độc gọi là Toàn Quy.
Một con thì có hình dạng như chim đại bàng nhưng lại có sừng gọi là Cổ Điêu và con còn lại là Li Lực có dáng vẻ giống như con heo, chân gà.
Ba con yêu thú này đều có tu vi độ kiếp kỳ viên mãn, không hề thua kém con Sơn Tinh Tam Sừng.
Hắn nhìn bốn con độ kiếp kỳ đang đứng trên không trung, trong lòng bất giác run rẩy sợ hãi.