Chương 3: Chỉ là một nhiệm vụ

Tuy đã nghe lời an ủi nhưng trong lòng Dư Cẩn Ninh vẫn rất thắc mắc: "Nhưng mà ngươi mới chết có mấy hôm, sao đã như vậy?"

Duẫn Thời Uy mỉm cười nhìn nàng, một lúc sau mới lên tiếng giải thích: "Năng lực của ta có giới hạn, cho đến khi cơ thể hoàn toàn phân hủy thì hồn phách cũng biến mất..."

Hệ thống trò chơi thiết lập thật kỳ lạ.

"Vậy tức là lúc nãy ta nói như vậy khiến ngươi sử dụng năng lực đó sao?"

Dư Cẩn Ninh cảm thấy hơi có lỗi, nếu mình không để Duẫn Thời Uy làm rơi mấy chiếc đèn l*иg đó thì cơ thể hắn cũng không thế này.

"Nàng lo lắng cho ta?"

Nàng bĩu môi nhìn tay hắn, cũng may chỉ mới nứt ra một chút, máu đen lại rồi, trông cũng rất nghệ đấy chứ!

"Vậy... Ta có thể giúp gì cho ngươi? Ngươi nói ngươi chết oan, chỉ đích danh người hãm hại ngươi ra là được mà?"

Ánh mắt Duẫn Thời Uy thoáng trầm xuống, thực ra ngay chính bản thân hắn cũng không biết tại sao mình lại chết.

"Ta chỉ nhớ hôm đó cùng đại ca và nhị ca uống rượu, sau đó chơi cờ, cuối cùng về phòng ngủ... Không thể tỉnh dậy được nữa..."

Dư Cẩn Ninh suy đoán, vụ việc này không thể loại trừ khả năng là huynh đệ tương tàn, nghi phạm chính là Duẫn Cảnh Sâm và Duẫn Tử Khiên, thế nhưng Duẫn Thời Uy có vẻ không chút nghi ngờ họ, hắn trọng tình trọng nghĩa, chỉ biết rằng mình chết oan uổng.

...

Trong một căn phòng nhỏ sáng đèn bên trong Duẫn gia trang, trên mặt bàn đặt ba chén trà đã dần nguội lạnh, ba người ngồi lặng nhìn nhau, sắc mặt có vẻ không được tốt cho lắm.

"Nhị ca, huynh thấy Dư Cẩn Ninh có thể nói chuyện với tam ca sao? Dù sao hai người họ cũng chưa từng quen biết, sao cô ấy có thể gặp tam ca còn chúng ta thì không?"

Duẫn Khả Nhi có chút bất mãn về việc này, nàng từ nhỏ yêu quý tam ca của mình, thế mà hắn lại ra đi không nói một lời.

Đôi mày thanh tú của Duẫn Tử Khiên hơi nhíu lại, hắn không quá tin tưởng Dư Cẩn Ninh nhưng trước đây từng nghe Duẫn Thời Uy nói đùa mấy câu.

"Nhị ca, ta ước gì bản thân có năng lực, có thể đứng từ đây mà làm đứt được chiếc đèn l*иg đằng kia..."

Vậy cho nên hắn cũng cho rằng đệ đệ mình thật sự có oan khuất, nếu Duẫn Thời Uy đã lựa chọn Dư Cẩn Ninh thì cứ để xem hai người họ sẽ làm thế nào.



Đột nhiên nghĩ ra điều gì, Duẫn Tử Khiên nhìn hai người ngồi đối diện, nhỏ giọng hỏi: "Hai người có ai để ý, lúc Dư Cẩn Ninh ngồi dậy từ trong quan tài còn có chút sợ hãi, sau đó nàng ta hoàn toàn bình thản, thậm chí còn liếc nhìn Thời Uy."

Duẫn Khả Nhi lắc lắc đầu, nhưng phu quân của nàng ngồi bên cạnh dường như cũng nhận ra điều đó, hai mắt lập tức sáng lên: "Ta có thấy. Người thường biết được bản thân nằm trong quan tài chuẩn bị an táng cùng người chết nhất định sẽ kinh sợ chạy mất, không thể bình tĩnh ngồi đó nói chuyện cùng mọi người được."

Tuy rằng lúc đó Sở Tư Thành không đứng ở trong đại sảnh nhưng nhìn từ xa vẫn thấy được rõ ràng nét mặt của Dư Cẩn Ninh.

"Chúng ta nhất định phải quan sát Dư Cẩn Ninh đó, chưa thể biết được nàng ta có thật sự đang phối hợp với Thời Uy hay không."

Suy cho cùng, Duẫn Tử Khiên vẫn là nghi ngờ, một nữ tử lạ mặt, sao có thể khiến ai nấy đều tin vào lời nàng ta nói?

...

"Nàng làm cái gì vậy?"

"Trang điểm cho ngươi!"

"Ta là nam nhân, đừng có tô son quá đậm!"

Trong phòng tân hôn, Dư Cẩn Ninh hứng thú tìm được bộ đồ trang điểm của tân nương, lập tức dùng nó chỉnh sửa lại cho khuôn mặt trắng bệch của Duẫn Thời Uy khiến hắn vô cùng bất lực.

Trang điểm xong, nàng tấm tắc khen ngợi tay nghề của mình quá tốt, khuôn mặt này trông cũng ưa nhìn hơn chút.

Duẫn Thời Uy quả thực rất đẹp, đáng tiếc chết trẻ quá.

"Duẫn Thời Uy, ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Tròn hai mươi hai."

"Kém ta hai tuổi, gọi tỷ tỷ!"

Duẫn Thời Uy nghe vậy liền nhướng mày nhìn nàng: "Nàng rõ ràng là mười tám, sinh thần bát tự của chúng ta còn ở kia..."

Dư Cẩn Ninh ngẩn người, đúng là tờ giấy trên bàn có ghi rõ tuổi tác của hai người, nàng kém hắn tới bốn tuổi!



Nhưng mà Dư Cẩn Ninh thực tế đã hai mươi tư, hệ thống trò chơi cảm thấy thiếu nữ tròn mười tám thì thú vị hơn sao? Đúng là não tàn mà!

Nàng thầm mắng vài câu.

Dù sao nàng cũng lớn tuổi hơn Duẫn Thời Uy, sinh thần bát tự kia cũng chỉ là giả.

"Nếu như ta có thể giúp ngươi giải trừ oan khuất, ta có thể rời khỏi đây không?"

Bỗng nhiên âm giọng của Dư Cẩn Ninh trở nên nghiêm túc, Duẫn Thời Uy cũng thoáng ngạc nhiên.

"Nàng sẽ đi đâu?"

Lúc bắt đầu đến để đăng ký dùng thử hệ thống trò chơi giả lập của công ty, Dư Cẩn Ninh đã yêu cầu được trở thành nữ hiệp cứu người, hành tẩu giang hồ. Thế nhưng không hiểu sao hệ thống sập giữa chừng, nàng bị trôi dạt đến nơi kỳ quái này, lại còn kết hôn cùng với người chết.

Xem ra nhiệm vụ ở đây chính là giải quyết vấn đề của Duẫn Thời Uy, liệu có phải sau khi giải quyết xong thì có thể rời đi không?

"Ta muốn đi nhiều nơi, du ngoạn sơn thủy."

Đôi mắt Duẫn Thời Uy đen láy nhìn nàng rồi lại nhìn cơ thể mình đang nằm bất động.

"Giải quyết xong việc của ngươi, ngươi chỉ cần dùng chút năng lực để viết cho ta một bức hưu thư, yên tâm, ta sẽ an táng ngươi đàng hoàng rồi mới đi."

Dư Cẩn Ninh nói rất chân thành, tuy nàng cũng không chắc nhiệm vụ này có dễ dàng hay không, nhưng nếu không cắt bỏ quan hệ phu thê thì khả năng cao đám người Duẫn gia sẽ không để nàng rời đi.

"Duẫn Thời Uy? Sao ngươi không nói gì?"

Nàng chẳng hề biết tâm trạng Duẫn Thời Uy ra sao, vẫn luôn cho rằng quan hệ giữa mình và hắn chỉ đơn giản là một nhiệm vụ.

"Được." Duẫn Thời Uy cất giọng điềm đạm.

"Sau khi xong việc... Ta sẽ viết hưu thư cho nàng..."

...----------------...

(Chú thích nhỏ: "hưu thư" chính là đơn ly hôn đó^^)