Tất nhiên chưa nhìn thấy mấy đồ vật áp trục thì làm sao Lâm Khinh chịu về, hai người ngồi đó nhàm chán xem đấu giá, mãi cho đến một canh giờ sau mỹ nữ mới đem ra vài hộp ngọc, nàng nói:
"Cuối cùng, những vật sắp được tiểu nữ mang ra có lẽ sẽ thoả mãn được một vài đại gia khó tính. Đầu tiên là một ngọc giản rất đặc biệt. Đây là một công pháp chiến đấu vô thuộc tính. Đạt tới Địa cấp cao giai. Tên công pháp là Huyền âm quỷ trảo. Công pháp này có một khuyết điểm đó là chỉ dành cho những người có thức hải rộng lớn có tu vi Trúc Cơ trở lên. Và bắt buộc phải hấp thu huyền âm chi khí để tu luyện. Giá khởi điểm sáu ngàn trung phẩm linh thạch. Mỗi lần tăng giá không ít hơn ba trăm!"
Mấy chữ Địa cấp công pháp đủ làm đa số người ở đây sôi trào, Thiên cấp công pháp Lâm Khinh vốn tưởng dễ kiếm nhưng thật ra chỉ có vài Tông môn lớn mới có một, hai loại, Địa cấp cao giai công pháp cũng coi như hàng hiếm rồi. Lúc này mọi người bất chấp có đắc tội người khác không đều điên cuồng ra giá, chỉ một thời gian ngắn ngọc giản này đã lên một vạn sáu, Lam Túc khoanh tay ngồi đó, không để ý tình hình trên đài mà quan sát kỹ càng thiếu niên, bắt gặp một tia mong chờ nho nhỏ trong mắt y, hắn khẽ hỏi: "Ngươi có thích không? Ta lấy cho ngươi..."
Lâm Khinh nhìn thấy giá đã tăng lên gần hai vạn rồi mà chưa có dấu hiệu gì hạ nhiệt. Y do dự một chút rồi nói: "Không cần!"
Lam Túc không nghe lời y nói mà định hô giá, bỗng nhiên tay bị một lực lớn kéo lại. Quay đầu nhìn lại thì thấy thiếu niên đứng hẳn dậy, ánh mắt tức giận nhìn thẳng vào hắn và nói: "Thật sự không cần!"
Hắn cảm nhận được lần này Lâm Khinh giận thật nên vội kéo người vào trong ngực rồi ôn nhu nói: "Được được. Không cần, nghe lời ngươi!"
Thiếu niên tóc vàng cũng đang tranh đoạt miếng ngọc giản, gã cảm thấy hôm nay xuất môn quá đen đủi. Nhưng đồ vật này quá quan trọng, là một trong hai thứ cha gã đã dặn dò bắt buộc phải lấy được. Không rõ huyền cơ trong đó mà cũng chẳng dám trái lời cha, gã chỉ có thể tích cực mà ra giá.
Lâm Khinh vùi mặt vào lòng nam nhân một lúc, trong đầu thì nghĩ ngợi đủ thứ, một lúc sau mới nhớ ra nhìn lên đài thì miếng ngọc giản đã bị đội giá lên hai vạn sáu trăm trung phẩm linh thạch. Lúc này người ra giá chỉ còn ba người, là một trung niên mặc áo choàng nâu đang đứng ở hàng gần cuối. Một nữ nhân ở ghế lô số một và cuối cùng là gã thanh niên tóc vàng.
Khi nữ nhân trong bao sương dùng giọng nói lanh lảnh của mình ra giá đến ba vạn linh thạch thì trung niên áo nâu liếc lên nơi nàng đang đứng một chút. Ánh mắt loé lên sự không cam lòng nhưng rất nhanh lại đè xuống được. Cuối cùng, hắn đành im lặng rút lui.
Thanh niên tóc vàng cảm thấy cứ tranh tiếp nữa cũng không phải là cách, trái lại giá có thể còn bị đẩy lên cao, nghĩ đến viên đan dược cần mua tiếp theo. gã âm thầm quan sát một lúc rồi cắn răng truyền âm cho nữ nhân ở ghế lô số một: "Vị đại tỉ này, ta là con trai của thành chủ Hải Vân Thành. Ngọc giản này rất quan trọng với cha ta, tỉ có thể nhường cho ta một lần này được không?"
Gã ôm tâm lý may mắn để dò hỏi không ngờ nữ nhân này lại đặc biệt dễ tính, nàng cất tiếng trả lời bằng giọng nói mềm mại và biếng nhác: "Được thôi, nể mặt cha ngươi là người quen ta nhường ngươi một lần vậy. Hãy về nhắn với cha ngươi là Tử Lan tiên tử có lời hỏi thăm!"
Đồng tử co lại, gã thanh niên vội cúi đầu xuống rồi truyền âm hứa hẹn, trong lòng lại âm thầm hít một hơi khí lạnh rồi thầm nghĩ: "May quá vừa nãy chưa đắc tội nàng. Phải biết Tử Lan tiên tử này bối phận rất cao. Tu vi nghe đồn còn cao hơn lão cha ở nhà một bậc."
Cuối cùng gã nhẹ nhàng chốt giá đoạt được ngọc giản về tay, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ. chút nhạc đệm nhỏ này mọi người xung quanh không ai phát hiện, chỉ có Lam Túc nhếch khoé miệng lên ý vị sâu xa liếc về bên kia rồi thu hồi ánh mắt lại.
Vật áp trục cuối cùng là một viên Hồi hoá đan. Không ảnh hưởng đến tu vi mà có thể giúp người sử dụng tăng lên một ngàn năm tuổi thọ. Lam Túc không hứng thú với vật này sau khi nghe giới thiệu xong hai người một thú liền đứng dậy để đi xuống. Tiện thể đi gặp La quản sự để lấy linh thạch.
Hai người không biết là khi vừa đi ngang qua một loạt ghế lô, nữ nhân gọi là Tử Lan tiên tử có dáng vẻ khá phong trần đang ngồi nói chuyện với một thiếu nữ mang khăn che mặt, nàng ta vô tình liếc ra ngoài rồi vội vàng kéo kéo tay người bên cạnh: "Ê, sư muội, muội thấy người vừa đi qua không? Không hiểu sao tỉ thấy bóng lưng hắn khá quen thuộc?"
Nữ tử kia bây giờ mới ngẩng đầu lên, chỉ nhìn vào đôi mắt hạnh hờ hững cũng có thể đoán được đây là một mỹ nhân lạnh lùng, nàng nhìn ra bên ngoài rồi cất tiếng đều đều:
"Tỉ đang nói đến ai?"
"Đại sư huynh chứ ai. Tóm lại là nãy muội có nhìn không vậy?"
"Hừm, người kia quen độc lai độc vãng, có lẽ nào lại lôi lôi kéo kéo với một thiếu niên?" Nữ tử mạnh miệng nói che đi cõi lòng đang xao động. Người kia ư? Hình như hắn biến mất cũng khá lâu rồi...
"Ừ cũng đúng. Chắc tỉ nhìn nhầm rồi."
Việc kiểm kê linh thạch diễn ra khá lâu, lúc hai người ra khỏi Phi Dương lâu thì cuộc đấu giá cũng đã kết thúc, các tu sĩ đã đi gần hết. Dù sao còn vài ngày nữa là đến ngày Bí cảnh mở ra. Để tránh đêm dài lắm mộng. Lâm Khinh giục Lam Túc trở về môn phái luôn chứ không quay lại khách điếm nữa.
Nam nhân không có ý kiến gì, hai người lững thững đi ra ngoài cổng thành rồi lên Phi kiếm bay đi. Một lúc sau, Lâm Khinh nhận ra đây không phải đường về bèn kéo áo nam nhân định hỏi, người kia hơi cau mày đưa tay lên ra hiệu im lặng làm y đành nuốt lời muốn nói vào trong bụng.
Chẳng mấy chốc hai người đã bay đến một dãy núi cực kỳ hoang vắng, trời lúc này cũng đã nhá nhem tối càng tôn lên vẻ tiêu điều xung quanh. Lam Túc dừng lại rồi ôm Lâm Khinh nhảy xuống một bãi đất trống, hắn không quay đầu lại mà thong thả nói: "Đạo hữu đi theo chúng ta nãy giờ là có ý gì?"
"Ha ha, không ngờ ngươi cũng phát hiện ra nhỉ? Ngươi dừng lại nơi đây khá đúng ý ta đấy!" Giọng nói kiêu ngạo quen thuộc vang lên. Lập tức có sáu, bảy người vây bọn Lâm Khinh vào giữa. Lúc này hai người mới nhìn rõ khuôn mặt của gã thanh niên tóc vàng. Mũi cao, làn da hơi xanh xao. Thật ra nhìn gã trông khá là anh tuấn, chỉ mỗi tội đôi mắt ti hí đã phá nát mỹ cảm của khuôn mặt.
Lâm Khinh trong lòng đang cảm thấy mình quá kém cỏi. Vẫn luôn dùng thần thức mà suốt một quãng đường dài không hề nhận ra có người đi theo. Nếu đi một mình mà mất cảnh giác thế này thì... Nghĩ đến đây y thấy sống lưng lạnh toát.
"Ngươi muốn gì?" Lam Túc lười để ý xưng hô mà hỏi thẳng.
Gã ta lần lượt chỉ tay vào hai người rồi quát:
"Ngươi, cả ngươi nữa. Đem hết nhẫn trữ vật nộp lại đây ta sẽ cho các ngươi một con đường sống. Bằng không thì..." Gã cố tình ngừng lại một chút, đôi mắt hí lại chỉ còn một kẻ chỉ rồi gằn từng tiếng: "Các - ngươi - phải - chết!"
Lâm Khinh liếc qua đám người đang vây xung quanh. Chỉ có tên tóc vàng này là tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Còn lại tất cả mấy hộ vệ đều có tu vi Nguyên Anh kỳ. Chỉ bằng vậy là cũng có thể đoán ra gã này bối cảnh không cạn.
Lam Túc thì vẫn gặp nguy không loạn, không ai đoán được rốt cuộc trong lòng hắn nghĩ gì, gương mặt vẫn luôn lạnh nhạt như vậy. Hắn cười khẽ chỉnh lại mũ cho thiếu niên bên cạnh rồi nói: "Hôm nay ta khá vui không muốn so đo với các ngươi. Hay là ngược lại đi. Các ngươi để lại hết túi trữ vật lại đây rồi ta tha cho."
"Ngươi...!!!" Thanh niên tóc vàng bị chọc cho nghẹn. Nhưng rất nhanh gã lại nhếch mép cười. Tên này hình như chưa ý thức được hoàn cảnh của mình, rơi vào thế yếu mà còn rất mạnh miệng.
Đang định đáp lời thì gã chợt chú ý đến Lâm Khinh ở bên cạnh. Thiếu niên còn chưa trưởng thành nhu thuận đứng đó, dù bị áo choàng che khuất nhưng vẫn nhìn rõ làn da phản chiếu lại hơi tái nhợt, hai tay nắm chặt lại biểu hiện cho sự căng thẳng, vẻ yếu ớt này càng làm tăng lên ham muốn bảo vệ của nam nhân.
Tâm khẽ động, thanh niên tóc vàng chỉ vào Lâm Khinh rồi cất tiếng cợt nhả:
"Hay là thế này. Ngươi chỉ cần giao nhẫn trữ vật của mình rồi cút xéo thì ta sẽ không tính toán nữa. Ngược lại, tiểu ca áo trắng kia, ngươi có muốn đi theo ta không? Ta đảm bảo mỗi ngày ngươi sẽ trải qua đầy sung sướиɠ."
Lâm Khinh nghe thấy vậy thì khinh bỉ nói: "Cảm ơn, nhưng mỗi ngày nhìn thấy cái bản mặt nhìn như cá chết của ngươi chắc ta làm sao mà "sung sướиɠ" nổi!"
"Gϊếŧ hết chúng đi!" Tóc vàng bị kí©h thí©ɧ, gương mặt vặn vẹo, đôi mắt ti hí cố trợn lên. gã hung hăng ra hiệu cho mấy tên hộ vệ tiến lên, còn mình thì lui hẳn về phía sau tính xem kịch vui.
Đúng lúc này Lam Túc chợt động. Hắn kéo thiếu niên ra phía sau lưng rồi bắt đầu phát tán thần thức. Uy áp của tu vi Đại Thừa kỳ tràn ra tạo thành áp lực cực lớn bao phủ khắp ngọn núi. Tất cả sinh vật quanh đây đều giống như con sâu cái kiến đều phải quỳ rạp dưới sức mạnh tuyệt đối. Ngay cả việc hắn muốn lấy mạng ai có lẽ cũng chỉ trong một ý niệm.
Mấy tên hộ vệ có tu vi Nguyên Anh đang gồng mình lên cố gắng chống đỡ, gân xanh nổi lên, khoé miệng rỉ máu. Không đầy một nén hương. Tất cả bọn chúng đều không thể chịu nổi mà quỳ xuống. Còn tên thanh niên tóc vàng thì đã ôm đầu lăn lộn ở dưới đất từ lâu, miệng chỉ còn những tiếng rêи ɾỉ vô lực.
Ngay cả Lâm Khinh đứng đằng sau dù vô ý cũng bị áp lực này làm cho không thể thở nổi. Ngay khi sắp ngã xuống thì bỗng nhiên trong đầu y tràn ra một luồng khí tức xa lạ bao phủ toàn bộ thức hải. Dần dần áp lực đè nặng cũng bắt đầu tan đi. Lúc này y mới ngẩng đầu lên nhìn nam nhân. Nỗi sợ hãi, hoang mang và nghi ngờ bao phủ toàn bộ trí óc.