Phí Hằng mặc kệ vết máu trên miệng, kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Khinh, lại càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy Thất Dực Lam điểu, yêu thú cấp chín.
"Lâm Khinh sao đệ lại ở đây? Tránh xa chỗ này ra, nguy hiểm lắm!"
"Phí Hằng, tình hình nơi đây thế nào rồi?" Lâm Khinh cau mày hỏi.
"Nguy cấp lắm." Phí Hằng lắc đầu. "Cả ba chúng ta không phải là đối thủ đã bước vào cấp độ bán tiên như Lý Hạo Dương. Tiền bối Diệp Mạch còn bị thương nằm dưới kia."
"Diệp Mạch tiền bối? Còn người áo đỏ kia là ai?"
Lâm Khinh vừa hỏi vừa rút hắc vụ ra biến lớn rồi kéo Phí Hằng đang bị thương nhảy sang đó, y truyền âm cho Thất dực lam điểu tiến lên trợ giúp đám Lam Túc.
Có Thất dực Lam điểu nhập cuộc, Lam Túc nhận ra Lâm Khinh đã trở lại, hắn ngoái đầu lại nhìn Lâm Khinh rồi quay đầu chiến đấu tiếp. Lý Hạo Dương cũng nhìn thấy cười khành khạch.
"Tên nhóc kia chưa chết cơ à? Độc phát còn chưa chết, nhưng mà chắc cũng không lâu nữa đâu, ha ha ha."
Thất dực lam điểu vỗ cánh khiến cuồng phong nổi lên, cuốn lấy Lý Hạo Dương, Lam Túc và Hoa Vô Tình nhân cơ hội này dùng thuật pháp liên tiếp đánh vào người gã.
"Đó là Hoa Vô Tình, vương của vạn yêu, làm chủ Yêu vực."
Lâm Khinh nghe thấy truyền thuyết về họ nhiều lần nhưng mà giờ mới gặp được người thật, y cực kỳ thắc mắc, sao người này lại nhìn giống Dạ Huyền đến vậy???
Không phải hơi giống mà gần như là bản sao của nhau? Trên đời này lại có hai người giống nhau như vậy sao?
Uỳnh!!!
Lý Hạo Dương bị đánh bay xuống đất, cơ thể gần như nát bấy, nguyên thần lão bay ra ngoài, điều khiển cho cơ thể phình to ra...
Nguyên thần mang gương mặt vặn vẹo, lão cười lớn.
"Ha ha ha! Lẽ ra phải có yêu đan của Yêu vương làm mắt trận, nhưng cảm ơn Lam tông chủ đã mang đến cho ta một bộ thân xác đẹp đẽ, ta tình nguyện lấy xương máu chính mình để khởi động Phệ huyết cổ trận."
Dứt lời thân xác của gã nổ mạnh, biến thành một đoàn xương máu bị đất hấp thu.
Từng đồ hình trên mặt đất bỗng rực sáng, khắp nơi trên Nhật Nguyệt đại lục là cảnh tượng như vậy, mọi tu sĩ và ma tu đang chiến đấu đều nhanh chóng dừng lại, bắt đầu hoảng sợ, dẫm đạp lên nhau mà chạy, ở đâu đâu cũng là cảnh tượng máu me hỗn loạn.
Các vị Đại thừa lão tổ và trưởng lão tông môn trong tình trạng này cũng không thể ba đầu sáu tay, ai nấy chỉ biết lo đến đệ tử của mình.
Trong đám đường chủ cao cấp của Ma tu cũng hoang mang không kém, năm người dẫn đi năm ngàn ma tu lần lượt chứng kiến đồng bào của mình chém gϊếŧ lẫn nhau, điên cuồng, phát nổ. Chỉ có duy nhất Túc Phi là tỉnh táo, lão biết rõ kế hoạch này và ủng hộ Lý Hạo Dương.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, một ít ma tu hi sinh mà có thể làm nên đại cục thì cũng đáng.
Lão tu luyện vài ngàn năm nay để làm gì? Cũng chỉ cầu một ngày phi thăng. Nếu không đại nạn đến phải ngã xuống, cũng chỉ là một nắm tro tàn, lúc đó ai còn nhớ đến?
Lý Hạo Dương điên rồi. Tất cả mọi người không ai dự liệu gã có thể phá huỷ xác phàm để khởi động Phệ Huyết cổ trận. Như vậy gã lấy thân thể đâu để phi thăng?
Vì Phương lão đã rơi vào hôn mê nên không ai để ý đến, ở bên trong Vấn Thiên tháp đang xảy ra biến hoá dữ dội, ở tầng tám thân thể Tiểu bạch hoá thành một chùm sáng dữ dội, cùng lúc đó ở tầng ba, một con Hắc Thiên yêu phá bỏ xiềng xích bay lên. Hai con yêu thú một trắng một đen quấn vào nhau, hoà thành một thể.
Nguyên thần Lý Hạo Dương cười điên dại, Cổ trận đã hình thành, đại lục rung chuyển, vết nứt không gian đã biến thành hố lớn, mặt đất nứt ra thành từng đường, cảnh tượng hệt như ngày tận thế.
Trên bầu trời, lôi vân cuồn cuộn kéo đến, như sắp nghênh đón một tồn tại cực kỳ nguy hiểm.
Lam Túc, Hoa Vô Tình và ngay cả Thất dực lam điểu bỗng dưng cảm thấy tay chân căng cứng, thì ra Lý Hạo Dương dùng nốt sức mạnh của mình thi triển Vực, nhốt bọn họ vào đó.
Đúng lúc này Vấn Thiên tháp từ ống tay áo Lam Túc bay ra, lắc lư giữa bầu trời. Lâm Khinh chứng kiến một quầng sáng từ bên trong bay ra, trôi lơ lửng.
Là tiểu Bạch.
Lâm Khinh phun ra một ngụm máu tươi, trơ mắt nhìn khế ước giữa mình và Tiểu Bạch rung lên kịch liệt.
Thân hình béo nung núc của Tiểu Bạch dần dần tan biến, một đoàn ánh sáng chói loà bốc lên, cơ thể co rút lại hoá một đồ vật giống ngôi sao mà cũng không giống ngôi sao, vật đó trôi lơ lửng trên bầu trời, linh văn cổ xưa in trên thân, rõ ràng có hình có dáng nhưng lại như thể hoà cùng thiên địa.
"Lẽ nào đây chính là..." Lâm Khinh thì thào, y vẫn còn vây trong đau đớn khi khế ước bị tác động, bỗng dưng nguyên thần Lý Hạo Dương cười lớn.
"Thế giới chi tâm! Bản nguyên của thế giới. Nếu luyện hoá thành công thứ này có phải hết thảy Nhật Nguyệt đại lục chính là của ta không? Lúc đó phi thăng đã là gì? Ta sẽ là chúa tể một phương thế giới này!!!"
"Lý Hạo Dương ngươi muốn làm gì???" Không hiểu sao linh cảm chẳng lành dâng lên. Lam Túc gắng sức vùng vẫy, hét lớn.
"Ha ha ha." Lý Hạo Dương mang theo điên cuồng vẫy tay, "Rồi ngươi sẽ biết rất nhanh. Ha ha ha..."
Lúc này dị biến đột nhiên phát sinh. Phí Hằng vốn đang đứng cạnh Lâm Khinh trên phi kiếm đột nhiên vung tay chế trụ y, sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt. Lâm Khinh đã bị mang đến bên cạnh Lý Hạo Dương.
"Phí Hằng! Đệ đang làm gì vậy?"
"Ta làm gì ư? Ha ha ha." Phí Hằng nở một nụ cười man rợ, "Ta là bị ép buộc! Lam ca... ngươi có biết phụ thân ta chưa bao giờ chết không? Người bị ma tu bắt rồi tẩy não mấy chục năm nay. Ta chỉ làm điều mà một nhi tử cần làm thôi!!!"
"Đệ điên rồi? Ngày đó ma tu đã gϊếŧ chết bá phụ rồi! Thả Lâm Khinh ra, y không có tội gì cả."
"Ha ha, thả ư, muộn rồi... quá muộn rồi."
Lam Túc cảm thấy không thể chấp được, hắn cố ép một ngụm máu đang dâng lên trong cổ họng.
Vì cái gì? Vì cái gì? Sư muội thân thiết nhất, đệ đệ thân thiết nhất cứ lần lượt phản bội hắn... Chẳng lẽ Lam Túc hắn làm người thất bại vậy ư?
"Điên rồi... Ngươi lại còn dám giao dịch với ma tu? Vậy đám đệ tử đi thi đấu thì sao? Trong đó còn có đệ đệ ruột của ngươi đó?"
Phí Hằng cười tự giễu nhưng không trả lời, hắn mặc kệ Lam Túc nhìn mình chằm chằm, quay sang Lý Hạo Dương.
"Bây giờ đưa cho ta thuốc giải. Người sẽ giao cho ngươi!"
Nguyên thần của Lý Hạo Dương há miệng ra, không ngờ từ bên trong lại bay ra một chiếc bình.
"Thuốc giải đây, ngươi yên tâm, người đi theo Lý Hạo Dương sẽ không bao giờ bị bạc đãi." Dứt lời nguyên thần chui thẳng vào đầu Lâm Khinh.
"A a a a a a...!!!"
Cảm giác nguy hiểm dâng lên toàn thân, thức hải Lâm Khinh đau buốt, y hét lên thảm thiết.
"Hắn định đoạt xá!!! Lam Túc gắng sức vùng vẫy trong vực nhưng không cử động được, hắn bắt đầu triệu hồi Cửu thiên huyền lôi tự đánh vào thân thể chính mình.
Tia sét nặng nề đánh xuống mà Vực không hề suy chuyển, tu vi chỉ chênh nhau nửa cấp mà đám Lam Túc bị áp chế không thể chống trọi.
Linh hồn Lâm Khinh nhanh chóng bị nguyên thần của Lý Hạo Dương xâm chiếm, đầu đau như bị xé thành hai nửa, tinh thần của y chỉ chực ở bên bờ sụp đổ. Tu vi của hai người cách nhau quá xa, Nguyên Anh nhỏ bé chẳng là gì đối với người đã nửa bước thành tiên như Lý Hạo Dương.
Nhưng bản tính của Lâm Khinh vốn quật cường, làm sao mà chấp nhận bị đoạt xá, cứ nghĩ đến thân xác này sẽ bị người khác tuỳ ý sử dụng, y không thể chấp nhận nổi...
Thần du cửu quyết liên tục được vận dụng, dù chỉ như trứng trọi đá nhưng mà Lâm Khinh không hề buông bỏ. Y còn quá nhiều việc phải làm, y không cam lòng.
Thật ra Lý Hạo Dương cũng không còn lựa chọn nào khác, nếu như gã không thể giành quyền không chế thân thể Lâm Khinh, thì chắc chắn tương lai chờ đợi gã sẽ là kết cục mất cả chì lẫn chài. Gã bắt đầu tăng tốc thiêu đốt linh hồn, dù cho quá trình này cực kỳ thống khổ.
Lâm Khinh vùng vẫy một lúc lâu, thần trí bắt đầu hỗn loạn, cuối cùng không thèm chống lại Lý Hạo Dương nữa. Y quay lại lưu luyến nhìn Lam Túc lần cuối rồi nhắm mắt lại, đột nhiên nhảy thẳng vào khe nứt không gian gần đó.
Không thể sống thì cũng phải đồng quy vu tận với gã ta.
Biến cố này xảy ra quá nhanh, trong khe nứt không gian là hư không vô cùng vô tận, phong bạo khắp nơi, người bị rơi vào chưa từng có một ai sống sót trở ra.
"Không!!!" Tiếng Lam Túc kêu lên thảm thiết, khế ước sinh tử trong người rung động kịch liệt. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, Cửu Thiên lôi kiếp vẫn đang đánh xuống, rất nhanh đánh thẳng vào ba thân hình đang đứng đó.
Vực đã biến mất, điều này có nghĩa là gì???
Khe nứt không gian nhanh chóng được quy tắc thiên địa tu bổ, vết này sinh ra lại có vết khác mất đi, dần dần, không gian được chữa lành trở về im lặng tuyệt đối.
Lâm Khinh kéo Lý Hạo Dương vào trong khe nứt không gian, rồi biến mất giữa hư không vô cùng vô tận.
Giữa bầu trời là Thế giới chi tâm vô chủ vẫn luôn xoay tròn, mặt đất rung chuyển, Phệ hồn cổ trận dần dần tan rã.
Thế giới chi tâm như có linh tính, lao thẳng vào Lam Túc đang đứng ngẩn người nơi đó, cùng hắn hoà làm một thể.