Chương 209: Thế cục sắp bị phá vỡ - 2

Vừa ngẩng mặt lên đã bắt gặp khuôn mặt tràn đầy tiếu ý của Lam Túc. Lâm Khinh thấy khí sắc hắn rất tốt mới thở phào nhẹ nhõm.

"Huynh làm cái gì vậy hả?"

Lam Túc ôm chặt Lâm Khinh để y đối mặt với mình, biểu tình trở nên nghiêm túc.

"Đệ nhắm mắt tập trung cảm ngộ đi. Thiên địa nguyên khí này rất có tác dụng với tu sĩ mới thăng cấp. Vừa nãy khí tức khá mạnh bạo ta không dám liều lĩnh. Bây giờ nó đã nhu hoà đi vài phần, đệ có thể hấp thu thoải mái rồi."

Lâm Khinh tin tưởng Lam Túc tuyệt đối nhưng y không thể ngồi thế này để tu luyện được, vội vàng bò ra khỏi người hắn rồi ngồi xếp bằng sát bên cạnh.

Linh khí tinh thuần tràn vào người một cách nhanh chóng, trong đó còn chứa đựng rất nhiều thứ Lâm Khinh còn chưa hiểu. Y không để ý đến chúng nữa, hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng rồi bắt đầu hấp thu.

Bảy ngày nhanh chóng trôi qua. Tu vi Lam Túc tăng liên tục, đến khi đạt độ kiếp hậu kỳ mới dừng lại. Lâm Khinh chỉ ngồi ké thôi mà cũng vững chắc ở Nguyên Anh trung kỳ.

Bầu trời trong xanh trở lại, thất thải tường vân liền tiêu thất trong thiên địa. Mọi thứ lại trở về quỹ đạo bình thường.

Lam Túc mở mắt ra, tinh quang trong mắt sáng bừng lên rồi dần dần thu liễm, bấy giờ hắn mới dám thở ra một hơi.

"Cuối cùng cũng vượt qua được lôi kiếp."

Vừa lúc này Lâm Khinh cũng tỉnh lại, y còn chưa kịp phản ứng đã bị Lam Túc nhào vào đè cả người ra đất.

Lam Túc sống trong ảo cảnh không biết bao nhiêu năm, cảm giác như trải qua mấy đời, giờ gặp lại Lâm Khinh thì cảm giác nhớ nhung tràn đến, hắn trước tiên cứ ôm cho đủ đi đã.

"Cảm ơn đệ đã gọi ta tỉnh lại từ Tâm ma kiếp, nếu không có đệ ta chẳng biết còn phải ở cái thế giới kỳ quặc kia bao nhiêu năm nữa."

"Thế giới kỳ quặc?" Lâm Khinh kinh ngạc hỏi lại. "Thế giới như thế nào mà huynh lại bảo kỳ quặc?"

"Đúng vậy, cái thế giới đó ta chưa gặp bao giờ." Lam Túc vừa ôm Lâm Khinh vừa tường tận kể lại rành mạch chuyện đã xảy ra, kể cả việc gặp một Lâm Khinh khác cũng không giấu giếm.

Lam Túc cứ kể mà không chú ý đến khuôn mặt Lâm Khinh đang dần tái nhợt.

Thế giới kia rõ ràng là nơi Lâm Khinh từng sinh sống. Lẽ nào đây là một điềm báo? Hay là linh hồn của chủ nhân thân thể này đã xuyên đến thế giới của y, sống bằng thân phận của y?

Cũng phải thôi, chuyện xuyên qua kì lạ này còn có thể tồn tại thì chuyện gì mà chẳng có thể xảy ra được.

Dù sao Lâm Khinh cũng mong nguyên chủ có một cuộc sống tốt đẹp, nếu mà thực sự có thể an an ổn ổn sống ở nơi đó thì cũng là chuyện tốt.

Dù sao những thứ này hiện giờ Lâm Khinh còn chưa có năng lực giải đáp, thôi thì mỗi người có một số mệnh của mình... y cũng không thể ra tay can thiệp.

"À, đệ vào Bích động tình hình thế nào rồi? Có gặp nguy hiểm gì không?"

Lâm Khinh lắc đầu. "Không. Không gặp nguy hiểm mà còn gặp được Bích Xích thánh tôn nữa. Ngài ấy..." Lâm Khinh đang định nói về Lâm Minh và cuộn giấy nhận được nhưng mà sợ những thứ này có liên quan đến việc y xuyên qua...

Thật sự Lâm Khinh không dám lộ bí mật này ra, y chưa sẵn sàng.

"Ngài ấy làm sao?" Lam Túc thấy Lâm Khinh khựng lại thì tò mò.

"Không sao." Lâm khinh cười, "Ngài ấy truyền thừa cho ta một ấn pháp rất mạnh tên là Âm dương đại thủ ấn. Hơn nữa còn dùng Sa Thời kế giúp ta tiến cấp Nguyên Anh."

Lam Túc gật đầu. "Cơ duyên của đệ thật là lớn. Ta đã vào Bích động đó hai lần rồi mà cái bóng của Bích Xích thánh tôn còn chưa gặp được."

Hai người ôm nhau một lúc lâu Lâm Khinh mới chợt nhận ra bọn họ đang ở trong cấm địa Lam gia, Thần khí còn vứt bừa bãi bên cạnh. Y vội vàng đẩy Lam Túc ra, chỉnh trang lại y phục của hắn. "Huynh mau lấy áo mặc vào, định hở ra cho ai xem vậy hả?"

"Còn ai xem ở đây nữa." Lam Túc cười cười véo mặt Lâm Khinh. "Chỉ đệ mới được phép xem thôi."

Lâm Khinh ghét bỏ hất tay hắn, tuỳ tiện chỉ vào món thần khí nằm đó. "Thứ này hợp nhất với La bàn đoạt mệnh rồi, giờ sao?"

Lam Túc nhíu mi, thản nhiên đáp. "Tu vi của ta giờ đây không cần dùng đến pháp bảo nữa, thôi cứ để ở đây cũng được. Dù sao lúc nãy chắn lôi kiếp nó cũng đã bị tổn hại, cấm địa Lam gia vốn khá nhiều lôi điện, có thể dưỡng Thần cấp pháp bảo này trở lại như cũ."

"Huynh tính thế cũng được." Lâm Khinh đứng dậy rũ tro bụi trên người. "Vậy chúng ta rời khỏi đây thôi."

Lam Túc lấy ra một tấm trường bào khoác lên người, sau đó nắm tay Lâm Khinh. "Được. Nghỉ ngơi một đêm đã rồi hẵng về tông môn. Ta mới nghe tin tức ở đó bắt đầu hỗn loạn rồi."

Hai người vừa ra khỏi cấm địa đã đυ.ng mặt một đám người, cả đám nhìn thấy hắn đều phấn khởi kêu lên: "Lam Túc ca, thì ra huynh đã về thật rồi."

Lam Thanh Hải vui mừng lắm, gã đang định tiến tới thì đột nhiên khựng lại, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người trước mắt.

"Ngươi... Hai người..."

Lâm Khinh ngước nhìn lên, thì ra đám đệ tử Lam gia đã từ Bích động đi ra. Nhìn khuôn mặt phấn khởi của bọn họ, xem chừng ai cũng đều nhận được thứ tốt.

"Ừm." Lam Túc không để ý mà nhàn nhạt gật đầu, "Các ngươi vừa từ bích động ra à? Có thu hoạch được gì không?"

"Lam Túc ca, bọn đệ đều đạt được chỗ tốt. Lần này vào Bích động tám phần nhận được truyền thừa, chỉ có hai phần đen đủi bị lạc trong sát khí vô tận."

"Vậy là tốt. Nhớ tu luyện chăm chỉ, ta chỉ ghé qua đây rồi đi luôn."

"Vâng." Lam Thanh Hải ngập ngừng mãi mới dám hỏi: "Lam Túc ca, người bên cạnh huynh là...?"

"Đây là Lâm Khinh. Là đạo lữ của ta." Lam Túc thản nhiên giới thiệu, cả đám người cùng há hốc miệng kinh ngạc, đến lúc cả hai người đi mất mới bừng tỉnh.

Lam Thanh Hải nhớ đến mình từng mạnh miệng với Lâm Khinh như thế nào, trong đầu giờ loạn thành một đoàn.

Tiêu rồi... tiêu thật rồi...

Lam Túc trước tiên dẫn Lâm Khinh đi vấn an phụ mẫu rồi mới dẫn y đến một tiểu viện cực kỳ xa hoa trong Lam gia.

"Đây là phòng của ta lúc nhỏ, tuy nhiên ta chẳng ngủ được mấy lần. Mọi thứ vẫn được dọn dẹp thường xuyên, tối nay chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đây."

Lâm Khinh nhìn căn phòng được trang trí sa hoa mà loá hết cả mắt. "Không ngờ huynh ngày xưa cũng phô trương như vậy."

"Ta nào có." Lam Túc vội thanh minh. "Tất cả là các trưởng lão quyết định, từ xưa đến nay ta đều không để ý mấy đến vật ngoại thân."

Lam Túc lại dặn dò Lâm Khinh vài câu rồi đi gặp Lam gia gia chủ.

Lâm Khinh ngồi một mình trong phòng, đợi cho Lam Túc đi thật xa rồi mới niệm pháp chú đánh lên mấy cái kết giới báo động ở ngoài cửa, sau đó mới lén lút trở lại giường lấy cuộn giấy thần bí ra.

Vì thứ này có thể liên quan đến thân thế của nguyên chủ cho nên Lâm Khinh hơi chột dạ, tim đập thình thịch.

Cuộn giấy được buộc bằng một sợi dây tơ vàng rất chắc. Lâm Khinh toát mồ hôi mà không cởi ra được, cuối cùng bí quá hoá liều, cắn đầu ngón tay để máu chảy vào, dây vàng ngấm máu đột nhiên tự động mềm ra, rơi xuống đất.

Quả nhiên thứ này chỉ có người Lâm gia mới mở ra được.

Lâm Khinh cầm tờ giấy lên, giấy này làm bằng vật liệu gì không rõ mà linh văn màu xanh trườn quanh. Bên trong trống không chẳng ghi gì cả.

Trong lòng càng tò mò hơn. Lại một giọt máu nữa được nhỏ vào, lúc này mặt giấy sáng bừng lên, chữ viết dần dần hiện ra, Lâm Khinh đọc ngay dòng đầu, phát hiện đây không phải chữ của Nhật Nguyệt đại lục mà là chữ của một đại lục xa lạ, nhưng chẳng hiểu sao y lại có thể đọc hiểu.

"Gửi Lâm Khinh tiểu bối."

Lâm Khinh giật mình, hoá ra đây là một bức thư.

Y chầm chậm đọc từ đầu đến đuôi, trong lòng dần dần sinh ra kinh hoảng. Đến lúc đọc hết nội dung tờ giấy, cả người bắt đầu run rẩy, mọi thứ từ trước đến nay còn mờ mịt bây giờ đều được sáng tỏ.

Tất cả đều được Lâm Minh giải thích một cách kỹ càng và hợp lý. Nhưng mà mọi việc lại vượt quá tưởng tượng của y rất nhiều lần cho nên Lâm Khinh không thể ngờ tới.

Ngồi bịch xuống giường, Lâm Khinh mất một lúc mới tiêu hoá được hết thảy những chuyện hoang đường này.

Không ngờ, thật không ngờ... Tất cả lại là như vậy...