Tâm ma kiếp của Lam Túc cực kỳ lợi hại. Hắn bị cuốn tới một thế giới lạ kỳ và gặp "Lâm Khinh" ở nơi đó.
"Lâm Khinh" vẫn tên là Lâm Khinh nhưng khuôn mặt chỉ có bảy phần giống, y mặc một bộ quần áo kỳ quặc, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, nhưng nghiêm trọng nhất là y không nhận ra hắn là ai.
Lam Túc biến thành một cá thể ở thế giới ấy, phát hiện linh lực không thể sử dụng, cơ thể nặng trĩu, chỉ một bữa không ăn là đói cồn cào.
Hắn triệt để biến thành phàm nhân.
Ở nơi ấy không có phi hành, không có đấu tranh người sống ta chết, ở nơi ấy có một thứ gọi là pháp luật. Thứ này còn lợi hại hơn Thiên đạo, tất cả mọi người đều quy quy củ củ nghe theo.
Phàm nhân đi lại bằng những phương tiện cực kỳ quái dị, yêu thú ra đường phải rọ mõm và xích lại, lầu các thay thế bằng những thứ cao chọc trời. Phàm nhân không có linh lực, không thể tu luyện nhưng mà họ nghĩ ra được rất nhiều thứ mới lạ mà Lam Túc chưa bao giờ nhìn thấy và chưa bao giờ nghe tên.
Pháp bảo được thay thế bằng ti vi, điện thoại, xe hơi.
Ngự kiếm phi hành được thay bằng máy bay.
Rồi còn rất nhiều rất nhiều thứ quái dị nữa mà Lam Túc không tài nào hình dung nổi.
Hắn mất một tháng mới làm quen được với thế giới đó.
Ở nơi đó Lâm Khinh không biết Lam Túc là ai, nhưng mà có một thế lực nào đó nói cho hắn biết người trước mặt chính là "Lâm Khinh", là người hắn yêu nhất.
Lam Túc lại bắt đầu kế hoạch theo đuổi "Lâm Khinh".
Nhưng để sống ở thế giới đó rất khó, con người cần phải đi làm để kiếm tiền, Lam Túc cũng không ngoại lệ. Hắn chật vật bữa đói bữa no để có thể sống sót. Cuối cùng hắn gặp một người gọi là "người đại diện", từ đó đi theo con đường làm một công việc gọi là ""ngôi sao".
Lam Túc có mái tóc dài đen bóng, đôi mắt hẹp dài, lông mày kiếm sắc bén, con ngươi màu tím không giống người thường, ngoại hình quá mức nổi trội. Chẳng mấy chốc mà hắn nổi tiếng, đâu đâu cũng thấy hình ảnh của hắn.
Nhưng Lam Túc không ngờ rằng chính vì vậy mà con đường truy thê của hắn gặp rất nhiều khó khăn.
"Lâm Khinh" ở thế giới này là một sinh viên khá hướng nội, hay ngượng ngùng nhưng khá có chính kiến. Ngay từ khi Lam Túc tiếp cận y đã cự tuyệt rồi, y sợ hãi những người nổi tiếng.
Cuối cùng Lam Túc mất sức chín trâu hai hổ để ép buộc người về nhà, lúc này hắn đã quên mất mình đang độ tâm ma kiếp, hắn muốn an an ổn ổn sống với "Lâm Khinh" đến hết đời.
Năm tháng dài đằng đẵng trôi qua, Lam Túc quên mất mình là tu sĩ, quên hết tất cả, hắn nghĩ mình là một phàm nhân, người bên cạnh là người hắn yêu, nhưng không hiểu vì sao cứ mỗi lần muốn chạm vào y là thân thể hắn lại tự động bài xích.
Nhưng Lam Túc chẳng nghi ngờ gì, cưỡng ép "Lâm Khinh" sống với mình, nhưng mà y không yêu hắn, dù làm mọi cách mà y vẫn không yêu hắn.
Lam Túc tuyệt vọng vô cùng, hắn chìm đắm trong thứ gọi là rượu bia rồi ngẩn ngơ suốt ngày, từ một tu sĩ cao cao tại thượng cuối cùng ngay cả phàm nhân cũng không bằng.
Cả hai người dây dưa với nhau suốt một kiếp nhưng mà "Lâm Khinh" vẫn không cách nào rung động với hắn. Cuối cùng trong một lần nóng nảy, y đã chọn cách phóng hoả đốt cháy sạch sẽ ngôi nhà hai người sống chung hòng đồng quy vu tận.
Lam Túc sững sờ nhìn ngọn lửa cắn nuốt "Lâm Khinh" và cả chính mình.
Lúc tỉnh lại, thời gian đưa Lam Túc quay trở về lúc vừa mới bước chân đến thế giới kỳ lạ này. Hắn lại đổi một cách sống khác, tìm một công việc tầm thường, tiếp cận "Lâm Khinh" một cách bình thường, nhưng kết quả vẫn vậy, y lại đem lòng yêu người khác.
Lam Túc tuyệt vọng, ý chí như muốn hỏng rồi, hết kiếp này sang kiếp khác truy truy đuổi đuổi, kết cục đều là đồng quy vu tận. Trải qua chín kiếp như vậy, đến một ngày hắn chợt dừng lại.
"Liệu ta có yêu người đó đến vậy không?"
Hay chỉ là bản năng.
Từ đầu đến cuối Lam Túc không hề động vào người "Lâm Khinh" một lần nào. Lam Túc biết rõ thể xác đó là của người yêu nhưng mà linh hồn bên trong lại khiến hắn kháng cự vô cùng.
Vậy người y yêu đâu rồi?
Đúng lúc này tiếng niệm chú thanh thoát vang lên trong không gian, quét sách hoài nghi, quét sạch suy nghĩ dơ bẩn, thanh tẩy mọi hắc ám trong suy nghĩ của hắn.
Đến khi Lam Túc giật mình tỉnh táo lại, hoá ra tất cả chỉ là một lần hồn mộng mà thôi.
Tiếng niệm chú lại càng lớn dần, đầu óc hắn cũng thanh tỉnh lại, sức mạnh từ cơ thể ồ ạt phóng ra. Bầu trời nổi sấm đì đùng, mây đen cuồn cuộn như ngày tận thế.
Lam Túc mở mắt ra, linh hồn quen thuộc, khế ước quen thuộc.
Thì ra người hắn yêu luôn ở đây.
Lâm Khinh quạt đến lần thứ ba rồi mà không thấy Lam Túc có dấu hiệu tỉnh lại, y bèn tiến lại gần, mặc cho kết giới vây quanh người mà cố gắng gọi tên hắn. Gọi không biết bao nhiêu lần thì không gian bắt đầu bạo động.
Đôi mắt của Lam Túc mở ra, trong đó là vạn vạn tuế nguyệt, là đại đạo không thể khinh nhờn. Hắn đứng bật dậy, một cơn cuồng phong từ trên người phóng ra, Lâm Khinh không chịu nổi mà ngã ra ngoài.
Tâm ma kiếp đã vượt qua.
Lâm Khinh chưa kịp thở phào thì lôi kiếp bắt đầu đánh xuống. Y biết cấp độ này mình không thể chịu nổi nên vội vàng chạy ra xa hội họp với người Lam gia.
"Lôi kiếp thật khủng khϊếp, Không biết nó có chịu nổi không nữa?" Ninh Nhược Lan run rẩy nhìn bầu trời. Đối với nhi tử tu vi đã vượt qua mình này cảm thấy cực kỳ lo lắng.
Lâm Khinh tuy rằng cũng lo không kém nhưng mà y cố gắng trấn tĩnh lại an ủi bà:
"Bá mẫu đừng lo lắng. Con tin Lam ca sẽ vượt qua thôi, dù sao cũng có kinh nghiệm một lần rồi."
"Nhưng mà lần này không giống lần trước. Lần trước Lam Túc vượt qua lôi kiếp quá dễ dàng."
"Không sao đâu, bá mẫu cứ yên tâm."
Nhưng mà chỉ một lát sau Lâm Khinh không còn tự tin nữa. Tia sét đánh xuống ban đầu chỉ bằng cổ tay, dần dần to bằng bắp đùi, rồi bằng thùng nước.
Mới đầu là một tia, sau đó là ba tia, có lần đánh xuống chín tia. Thời gian nghỉ để hồi phục không có mấy. Khí tức Lam Túc càng ngày càng bất ổn.
Y phục trên người Lam Túc bị xé rách thành từng mảnh, bụi cát mù mịt che lấp thân hình hắn. Cứ mỗi lần lôi kiếp giáng xuống trên người lại thêm một vết thương, da thịt nhuộm bằng máu. Mùi khét bay khắp không khí.
Pháp bảo xếp thành hàng bên cạnh liên tục bay lên rồi bị sét đánh hỏng. Cuối cùng chỉ có món thần khí miễn cưỡng che chắn nổi cho hắn.
Linh thạch xếp xung quanh từng đống từng đống một vỡ vụn ra biến thành một dòng xoáy khổng lồ, cơ thể Lam Túc như cái động không đáy hấp thu liên tục.
"Chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp. Người tu luyện Thanh Liên quyết duy nhất của Lam gia đạt tới trình độ này. Nếu vượt qua kiếp này, tương lai của tiểu tử này sẽ là vô hạn lượng."
Lâm Khinh nghe thấy giọng của Bích Xích thánh tôn, vội vàng quỳ xuống mặc kệ mọi người Lam gia hiếu kỳ nhìn mình.
"Bích Xích thánh tôn. Con cầu xin tiền bối cứu Lam Túc, hắn sắp không chịu đựng nổi nữa rồi."
Người Lam gia nhìn y như nhìn quỷ, lùi hết ra đằng sau.
Bích Xích thánh tôn ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài.
"Ta cũng muốn giúp lắm nhưng mà trường hợp này thì không thể. Hắn phải tự vượt qua bằng chính sức mạnh của mình thì mới thành công hấp thu áo nghĩa. Ngươi đứng lên đi. Đừng lo lắng nữa, có thể đây chính là cơ duyên của hắn thì sao."
Lâm Khinh gắng gượng đứng lên, khế ước trong người dường như chỉ còn một sợi mỏng manh, cả người y dường như vô lực, ánh mắt không khi nào rời khỏi thân ảnh đứng sừng sững trong cấm địa.
Thắng hay thua chỉ trong lúc này.
Trải qua nửa ngày thời gian tia sét mới bắt đầu yếu dần, đến khi đạo thứ tám mươi mốt vừa rơi xuống, mây đen nhanh chóng tản đi, bầu trời vang lên tiếng tiên nhạc, Thất thải tường vân chiếu rọi xuống nơi Lam Túc đang đứng.
Trái tim đang lơ lửng của Lâm Khinh bây giờ mới buông xuống.
Lam Túc dùng chút sức lực cuối cùng ngồi xuống xếp bằng, để mặc thiên địa nguyên khí chải vuốt toàn bộ kỳ kinh bát mạch trong người.
Khí tức của hắn dần dần ổn định, từng vết thương nhanh chóng khép lại, tu vi cứ liên tục tăng tiến một cách sợ hãi.
"Phù. Thế là an toàn rồi. Thôi chúng ra trở về đã."
"Lam Túc thật lợi hại. Tám mươi mốt đạo lôi kiếp, nếu là ta thì tan thành tro bụi lâu rồi."
"Ta cũng vậy."
Gia chủ Lam gia và các vị trưởng lão lần lượt rời khỏi, Ninh Nhược Lan nhìn thêm một lát nữa rồi cũng chào Lâm Khinh.
"Con ở đây với nó nhé. Ta đi trước xem phụ thân nó ra sao rồi."
"Vâng, bá mẫu cứ đi đi." Lâm Khinh chào Ninh Nhược Lan. Sau khi bà đi khỏi mới ngơ ngẩn nhận ra chỉ còn mình mình ở đây. Y lúc này mới khuỵu xuống, dùng ánh mắt tham lam nhìn nam nhân của mình, trong lòng đặc biệt tự hào.
"Lam Túc, huynh giỏi lắm."
Đến khi Thất thải tường vân sắp tan đi, Lam Túc khẽ vẫy tay, cả người Lâm Khinh bị một lực hút vô hình kéo đến chỗ hắn. Y không kịp phản ứng, mờ mịt nhận ra mình đang ngồi gọn trong lòng nam nhân.