Chương 49: Tiệc giao thừa

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Yuu

Đêm giao thừa, dựa theo lệ cũ, hoàng đế mở gia yến ở trong cung. Khung cảnh cực kỳ náo nhiệt.

Bình Vương, Sở Vương, còn ở trong cung năm công chúa chưa gả, đều đến. Ngay cả người đến du học Kính Đoan công chúa Tuyên Chỉ, hoàng đế cũng nói một câu 'Cùng Thiên gia ăn mừng', cũng trang phục lộng lẫy vào cung dự tiệc.

Kỳ Vương Chu Hoài không đi.

Mẫu phi của Chu Hoài qua đời ngay đêm giao thừa. Ngày đó yến hội ca múa đang náo nhiệt, Khánh Thụy Cung bỗng nhiên truyền đến tin quý bị băng hệ. Hoàng đế đại khái là cảm thấy xui, tại chỗ ra lệnh, người truyền tin, những cung nữ khóc rống trong Khánh Thụy cung đem ra đánh chết hết.

Giao thừa năm thứ hai, hoàng đế nhớ tới năm trước, sợ Kỳ vương tuổi nhỏ thấy cảnh sinh tình, trước mặt mọi người rơi lệ, quấy rầy không khí gia yến, liền truyền khẩu dụ kêu hắn không cần đến dự tiệc.

Chín năm, đã sớm thành lệ cũ.

Yuu: *Muốn khóc cho anh Hoài quá huhu. Tự nhiên vừa edit vừa nghe bài nhạc buồn làm gì ọ ọ*.

Ở phủ Kỳ vương đã sớm quen. Vài quản sự đi mua đồ, phòng bếp bận rộn đến mức khí thế ngất trời, nguyên liệu nấu ăn bày đầy bàn, toàn phủ trên dưới đều tích cực chuẩn bị gi yến.

Năm nay tình huống đặc thù, Lạc Trăn cũng ở Kỳ vương phủ ăn tết, Phùng đại quản sự còn cố ý phân phó, phái mười mấy tiểu tư, khắp nơi tìm kiếm sơn hào hải vị mang đến.

Buổi chiều Lạc Trăn còn chơi ngoài hậu hoa viên cùng Tuyết Châu và Ngọc Nô, lại đi dạo một vòng quanh vườn, đùa giỡn với ấy nụ hoa Hồ Cơ Lan mới ra, không cẩn thận lại làm rớt hai nụ, lúc này bị người trông vườn ấm ức dậm chân kéo ra ngoài. Chán đến chết, định đi luyện xạ tiễn.

Khi đêm đến, Hà đại quản gia tự mình tới mời nàng đến chính viện. Nàng ngồi xuống, quét mắt nhìn một bàn đầy thức ăn, mặt hoảng sợ.

"Nghiệp Vương điện hạ mãn tang mới có hai tháng, chúng ta không thể quang minh chính đại ăn thịt cá uống rượu như này a." Nàng chỉ vào những thứ trên bàn, "Quản gia của quý phủ không biết điều này sao?"

Chu Hoài cầm lấy bầu rượu, rót cho mình một chén rượu, lại châm cho Lạc Trăn một ly.

"Trong cung sớm thông báo , Lục đệ chưa cập quan, vẫn còn nhỏ, linh cữu không được đưa vào tẩm lăng của hoàng gia, nên giản lược đi rồi. —— sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, làm phép ở khu vực săn bắn xong, các huynh đệ không cần để tang tiếp nữa ."

Lạc Trăn nghe được nhíu mày, "Tuy nói chưa cập quan, dù sao cũng đã sắc phong thân vương, nay chưa đủ hai tháng mãn kỳ, liền qua sao ? Không khỏi quá tuỳ tiện đấy chứ."

"Ngươi mới lên kinh thành, thấy không quen những này. Thấy thêm vài lần, thì cũng sẽ không cảm thấy gì nữa. —— chắc ý của phụ hoàng là không muốn vì tang sự mà làm giảm bầu không khí ngày tết."

Chu Hoài dứt lời nâng ly, "Uống ly này, xem như tiễn Lục đệ đoạn đường cuối thôi."

Hai người mời rượu lẫn nhau, ly rượu thấy đáy, Lạc Trăn cầm lấy bầu rượu, lại rót đầy hai cái ly, tiện tay lắc lắc, bên trong chỉ còn lại non nửa bầu rượu.

"Quý phủ cái gì cũng tốt, chỉ là bầu rượu quá nhỏ." Nàng khéo léo lung lay bầu rượu, "Là một bầu rượu, vài hớp đã uống cạn , thật sự không đã ghiền."

Chu Hoài nhận bầu rượu, lung lay ước lượng.

"Mấy năm rồi đều là một mình ta ăn tết, tửu lượng của ta không tốt, uống một bầu rượu, thì đã có cảm giác ba năm phần say, thì cũng sắp tàn tiệc rồi . Năm nay có Lạc Quân cùng ăn tết, chỉ nhớ rõ đổi bát lớn, trong lúc nhất thời quên đổi bầu rượu ."

Trong phòng, nội thị được phân phó, lập tức chạy vội đi tìm một bầu rượu lớn. Nửa khắc sau, mấy nội thị hợp lực nâng cái bình lớn khắc hoa văn Bàn Long đến.

Bên trong đong đầy rượu ngon màu hổ phách, trong tầm mắt khϊếp sợ của hai người, nhóm nội thị dùng hết sức đặt lên bàn.

Phịch một tiếng, làm cả cái bàn lung lay, Lạc Trăn nhanh chóng đưa tay đè cái bàn lại.

"Ui thiên a." Nàng đứng dậy, cẩn thận đánh giá, chậc chậc lấy làm kỳ, "Đây là cái thứ đồ cổ gì a, bình thường giấu trong khố phòng hôm nay mới mang ra sao ? Nhìn cái tỉ lệ nàu, chắc cũng ít nhất ba trăm năm rồi nhờ".

Nàng dùng hai tay, muốn lấy rượu bên trong ra.

Cái bình cao bằng một nửa đứa trẻ, một người sao có thể dễ dàng lấy rượu ra chứ, giằng co nửa ngày, rượu vẩy đầy bàn, ngay cả mấy món ăn trên bàn cũng không tránh khỏi.

Chu Hoài không xem nổi nữa, đứng dậy nhấc bầu rượu, ấn vào trong chum, múc ra non nửa bầu, tự mình rót đầy ly chùa Lạc Trăn, thở dài, "Không vội , nghỉ ngơi một chút, ngồi xuống uống rượu của ngươi đi. Đừng có làm hỏng cả một bàn thức ăn ngon."

Lạc Trăn ngồi xuống uống rượu, lại thò đũa kẹp một miếng thịt bò, một con tôm hùm to, một miếng thịt lạc đà, quả nhiên mỗi dĩa đồ ăn đều kang theo mùi rượu.

Bên kia Chu Hoài gắp một đũa, nhíu màu nhẹ.

Buông đũa, múc một muỗng canh cải trắng, lại nhíu nhíu mày.

Lúc đầu Lạc Trăn còn chịu đựng, sau này càng nhìn càng vui, ha ha cười lên, gọi người lấy một bầu rượu, học theo dáng vẻ Chu Hoài, lấy rượu trong chum rồi đặt trước mặt hắn.

"Ăn tết xong quả nhiên có dáng vẻ của thiếu niên, ăn canh cải trắng còn uống rượu, chúng ta cùng uống! Hôm nay không say không dừng!"

Đến giờ lên đèn, ở chính viện ánh sáng chiếu rọi như ban ngày.

Trong sảnh hai người nâng ly cạn chén, được mấy tuần rượu, Lạc Trăn cảm thấy có ba phần hơi say, quản sự màn theo vẻ mặt khẩn trương, hùng hùng hổ hổ chạy vào trong phòng khách.

"Người trong cung đến!"

Phùng đại quản sự bẩm, "Truyền khẩu dụ của thánh thượng, thỉnh Ngũ Gia tiến cung đi gia yến!"

Trong phòng khách, hai người sửng sốt, nhìn nhau.

Chu Hoài để chén rượu xuống, đứng dậy sửa sang lại quần áo, đứng dậy ra ngoài nghênh đón.

Lần này đến vẫn là Phúc Hỉ.

Theo hắn hình dung, gia yến năm nay cũng vô cùng náo nhiệt, hoàng đế buông đũa, đột nhiên thở dài, nói, "Năm trước thiếu Lão Nhị, năm nay thiếu Tiểu Lục Nhi."

Sau khi nooa ra nhưng lời này, tiếng nói tiếng cười lập tức im bặt, mọi người cúi đầu, không ai dám mở miệng nói tiếp.

Đang lúc yên tĩnh, hoàng đế lên tiếng lần nữa, lại nói thêm một câu:

"Phái người đến Kỳ Vương phủ, gọi lão Ngũ đến đây."

Chu Hoài nghe Phúc Hỉ nói xong, lại cho hắn một phong bao đỏ chót, đổi bộ xiêm y của thân vương, phân phó người mở cổng chính, làm nghi thức, trùng trùng điệp điệp đi vào cung .

Chỉ để lại Lạc Trăn ngồi một mình ở trong phòng khách, ăn một nửa bàn tiệc, lại tiếp tục uống rượu, dần dần cảm thấy không còn vị nữa mới đứng lên.

Nàng chỉ uống nửa bầu rượu, ăn mấy miếng đồ ăn, liền buông đũa, đi đến cửa phòng khách, nhìn bầu trời xuất thần.

Kinh thành vào đêm, pháo thanh minh càng thêm dày đặc , xen lẫn tiếng những đứa nhỏ vui cười tiếng hoan hô không biết từ đâu đến, trong không khí dần dần truyền đến một mùi hương của quặng kali nitrat.

Lạc Trăn ôm tay dựa vào cửa , ánh mắt nhìn qua bờ tường, xuất thần nhìn mơ hồ ra xa.

Không biết ở Mạt Lăng Đô, phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ, có bình an không.

Vốn tưởng rằng trải qua năm mới ở kinh thành, sẽ chỉ có một mình , không nghĩ đến, còn chưa tới giờ tý, trước cổng vương phủ đã nghe thấy tiếng náo động của nhân mã, Kỳ vương vốn vào cung sự tiệc lại trở về.

Lạc Trăn nhìn thời gian, kinh ngạc vạn phần, chỉ sợ trong cung đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đi ra ngoài đón.

Trong cung quả nhiên xảy ra chuyện.

Nhưng người gặp chuyện không may, vốn không có một xu quan hệ gì tới Kỳ vương.

...

Chu Hoài ứng triệu tiến cung dự tiệc, hoàng đế ban thuởng một ly rượu, rồi phân phó nhập tọa.

Yuu: *Nhập tọa chắc là ban cho chỗ ngồi á*.

Nơi đó chính là chỗ của Nghiệp vương trước đó.

Vị trí của lão Lục, bị Lão Ngũ bổ khuyết vào, tâm tình vắng vẻ của hoàng đế cũng tốt hơn , rượu qua ba tuần, hoàng đế dần dần thả lỏng, trên mặt lại mang theo ý cười.

Bình Vương, Sở Vương, còn có mấy vị công chúa thấy có cơ hội, từng người đều góp vui khiến hoàng đế cười không ngớt.

Lúc sắp kết thúc gia yến, lại có một người tóc tai bù xù, nghiêng ngả lảo đảo xông vào yến hội, quỳ rạp xuống chân hoàng đế, kêu khóc không ngừng nghỉ.

Yuu: *Quỳ dưới chân...ý chỉ quỳ dưới bậc thui, chứ hong có chạy tới ôm chân đâu nhaaa*

Mọi người ngồi nhìn nhau, không ai tiến đến ngăn cản.

Người quỳ xuống khóc rống kia, chính là mẹ đẻ của Nghiệp vương, trong hậu cung vốn được xưng là tứ phi chi nhất, Hoa Ngưng Cung _Thuần Phi nương nương.

Yuu: *Tứ phi chi nhất: Là người đứng đầu trong 4 vị phi á, kiểu đẹp nhất, quyền lực nhất...trong 4 vị phi tần. Trước tui đọc ở đâu đó thì vua sẽ chỉ có 4 phi thui, còn lại sẽ là tần, mĩ nhân,...các cấp bậc thấp hơn*.

Đêm giao thừa, Thuần Phi ngơ ngơ ngác ngác ở trong phòng từ sáng sớm nằm đến đêm, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, chợt nghe có người bàn luận xôn xao ngoài sương phòng, nói đến chuyện gia yến rồi nhắc đến câu nói này của hoàng đế:

Năm trước thiếu Lão Nhị, năm nay thiếu Tiểu Lục Nhi.

Thuần Phi mạnh mẽ ngồi dậy, che mặt sụp đổ khóc rống, liền rửa mặt chải đầu, cũng không để ý cách ăn mặc, cứ như vậy mặc quần áo xốc xếch đi đến gia yến, quỳdưới chân hoàng đế nể tình phụ tử với tiểu Lục nhi, cho phép quan tài củaNghiệp Vương về kinh, táng nhập Hoàng Lăng.

Đại điện đèn đuốc sáng trưng, Thuần Phi nương nương mang một bộ dáng ảm đạm, một bên khóc rống một bên liều mạng dập đầu, trán chảy cả máu, từng giọt rơi xuống nền gạch lạnh lẽo.

Ở đây mọi người nín thở tĩnh khí, mắt mở trừng trừng nhìn xem hoàng đế thay đổi sắc mặt mấy lần, càng ngày càng âm trầm, cuối cùng hoàng đế bỏ ly rượu xuống, xốc ngự án, phẩy tay áo bỏ đi.

Gia yến năm nay cứ thế dừng lại.

...Ta Xuyên Đến Ngược Văn - Chương 49: Tiệc giao thừa

Lạc Trăn theo Chu Hoài vào chính viện, nghe hắn nói tóm gọn câu chuyện, càng nghĩ càng kinh ngạc.

"Nhiều cấm vệ xung quanh yến hội như thế, sao lại để một Thuần phi yếu ớt xông vào chứ ? Ở yến tiệc phụ hoàng người chỉ vô tình nói một câu, sao lời nói lại tự mọc cánh truyền đến tai nàng ta được? Ta thấy, nhất định là huynh đệ nào của người âm thầm hạ thủ rồi. Chính cái gọi là 'Thừa dịp ngươi bệnh, muốn mệnh của ngươi' . Chu gia các người, chậc chậc, hạ thủ cũng thật độc ác."

Chu Hoài mỉm cười, cởi bỏ áo choàng, đưa cho nội thị hầu hạ bên người, lại phân phó toàn bộ tùy tị lui ra.

"Chu gia chúng ta hạ thủ độc ác, ngươi hôm nay mới biết được sao?"

Lạc Trăn mẫn cảm hỏi , "Uy, Ngũ Gia, không phải là người chứ?"

"Chân trước mới ở nhà nói, sau lưng liền truyền đến Hoa Ngưng Cung, nhanh như vậy, bất luận là ta hay là Đại ca Tam ca, đều không có bản lĩnh như thế —— chỉ sợ chính là người trong cung làm."

Chu Hoài thản nhiên trả lời, "Việc này làm rất vội vàng, có nhiều sơ hở. Chờ ngày mai phụ hoàng bình tĩnh, nhớ lại mọi chuyện, thì có thể điều tra ra thôi. Duy nhất một biện pháp để ứng phó, chỉ có thể đem những người liên quan diệt trừ sạch sẽ, chết không đối chứng mà thôi."

"Ách." Lạc Trăn buông tiếng thở dài, lầu bầu, "Kinh thành này, quả thực giống quái vật ăn thịt người. Có để cho người ta sống yên ổn qua năm mới không chứ ."

Chu Hoài trở về bàn tròn ở phòng khách ngồi xuống.

Cả bàn tiệc rượu sớm đã không còn lại bao nhiêu , chỉ chừa lại hai chum rượu cao bằng nửa người, nằm giữa bàn.

Chu Hoài cầm lấy bầu rượu, múc từ trong chum ra non nửa bầu rượu, rót cho mình một ly đầy.

"Sợ à?" Khóe môi hắn mang theo ý cười đạm nhạt, ung dung hớp một ngụm rượu."Dù có sợ, ngươi cũng phải ở chỗ này ngây ngốc thêm ba năm nữa."

Lạc Trăn cười rộ lên.

"Sợ cũng vô dụng. Đơn giản không sợ ." Nàng đi qua, cũng rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn sạch."Lời nói lúc trước của Ngũ gia lúc ở Bắc Uyển, ta vẫn còn nhớ kỹ."

Đúng lúc này, một trận bùm bùm truyền vào lỗ tai hai người.

Lạc Trăn nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bầu trời ở ngoài đại môn vương phủ, chợt lóe lên một luồng ánh sáng.

Vô số tiếng hoan hô cười đùa truyền vào tai.

Thì ra đã là giờ tý, qua năm mới rồi.

Ngàn tiếng pháo bông bùm bùm vang lên không ngớt, luân phiên để chào đón năm mới.

Vài vị quản gia của vương phủ đứng ở cửa chính, chỉ huy đám tiểu tư đem tiền đồng vung ra ngoài cửa. Ngoài cửa, dân chúng chờ đã lâu tranh nhau tiến lên, tranh nhau tiền mừng tuổi của vương phủ.

Khắp nơi truyền đến vô số cười đùa tiếng cùng tiếng chúc tết, trong lòng Lạc Trăn buồn bã, quyết định , có chuyện phiền lòng gì thì để mai nói thôi!

"Nghe nói nơi đó rất náo nhiệt, " nàng chỉ vào hướng vọng lại tiếng ầm ĩ, "Chúng ta đi tới đó xem được không, vui a vui a?"

Chu Hoài nói, "Ngươi đi góp vui đi, ta không đi".

Hắn đem ly để bên môi, lại hớp một ngụm rượu, giương mắt nhìn pháo hoa sáng rực bầu trời đêm.

Kinh thành đêm nay, cùng giao thừa chín năm trước không có gì khác biệt.

"Lạc Trăn." Hắn bỗng nhiên kêu, "Ngươi có tin hay không."

"Ân?" Lạc Trăn kinh ngạc xoay người lại.

Đây là lần đầu tiên nàng nghe hắn gọi thẳng tên nàng.

Chu Hoài để ly rượu xuống, nói, "Có câu ngạn ngữ gọi là: Thiên đạo luân hồi, báo ứng khó chịu."

... ...

Sáng sớm hôm sau, đầu năm mồng một. Những vương hầu chi gia lên kinh thành, ngầm trao đổi tin tức trong cung với nhau.

Đêm gia yến, Thuần Phi nương nương không được mời mà lẻn vào yến hội, làm thánh thượng tức giận, bị tước phi vị, cấm túc tại Hoa Ngưng Cung, không có lệnh không được ra.

Đêm đó, Thuần Phi treo cổ tự sát.

Bất luận là quan lớn hay quan nhỏ, khi đến kinh thành đều bị tin này làm chấn động, tóm lại cũng không ảnh hưởng tới mấy người trẻ ăn tết.

—— trong cung vô thanh vô tức mất một phi tần, cũng chả ai thèm để ý.

Mùng năm, xe ngựa của vương phủ sớm đã đưa Chu Hoài cùng Lạc trăn ra cửa tây, một đường đi đến ngoại thành.

Năm ngoái ở Kỳ vương phủ đã hẹn trước, mùng năm đi biệt viện của Mục gia để "Đạp thanh" .

Ngoại trừ Kỳ Vương cùng Lạc Trăn, đạp lên mặt đất đầy tuyết đến biệt viện Mục gia "Đạp thanh" , còn có Tuyên Chỉ ở Phán Cung đã nhàm chán đến mốc meo.

Tuyên Chỉ ngoài mặt làm một tư thế nghiêm trang, kỳ thật trong lòng là một cái Iphone thích chơi đùa . Bằng không khi ở Mạt Lăng Đô cũng sẽ không bị Lạc Trăn dụ đi nghịch ngợm khắp nơi.

Yuu: *Iphone: cái này là convert ghi vậy, chứ hong phải tui nghĩ ra rùi thêm bậy đâu nhaa*.

Mấy ngày trước Kỳ vương phủ nhận được bái thϊếp đi "Đạp thanh", Tuyên Chỉ nhìn trong bái thϊếp nhắc tới biệt viện Mục Gia 'Là biệt viện trong núi không có người, tuyết dày ba thước', con mắt đều tỏa sáng , kích động liền đứng dậy, đến sớm hơn cả xe ngựa của Kỳ vương phủ.

Nhưng tất cả mọi người không nghĩ đến, mùng năm ở biệt viện Mục Gia ngoại trừ Chu Hoài, Lạc Trăn cùng Tuyên Chỉ, vậy mà còn đến một người khác nữa.

Lạc Trăn vén rèm nhảy xuống xe ngựa, đã nhìn đến chủ nhà là Mục Tử Ngang mặt như bị táo bón, lúng túng đứng ở ngoài cửa lớn, muốn tránh, lại không dám.

Yuu: *Hôm qua tui hứa là nay ra chương nè. Edit nhanh nên lỡ có lỗi thì mn cmt cho tui biết nha 😘*