🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Yuu.
"Công chúa mời xem."
Nghiệp Vương chỉ vào tấm bản đồ tinh tế, "Khu vực săn bắn hoàng gia chia làm hai khu Nam-Bắc uyển, đường núi khá là tương phản, sẽ có hai đội được phân ra đi đến Nam-Bắc uyển, sau khivaof tới nơi thì mỗi người một ngã. Bắc Uyển gần rừng, có nhiều mãnh thú thường tới, đều là hổ báo gấu nâu các kiểu. Công chúa là thiên kim lá ngọc cành vàng, theo tiểu vương thấy, vẫn là đi Nam Uyển thôi, Nam Uyển có thật nhiều loại gà cảnh thỏ hươu sao, màu lông rất đẹp —— "
Bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng nói trầm thấp của Sở vương, không chút khách khí cắt đứt lời nói của Nghiệp vương.
"Những con thỏ con gà này, vẫn là nên để cho tiểu hài tử là Lục đệ thôi. Công chúa mới vừa nói , muốn theo ta đến Bắc uyển săn thú rồi."
Sắc mặt Nghiệp vương đỏ bừng, sửng sốt một lát, lớn tiếng trả lời, "Ta đây cũng theo Tam ca đi Bắc Uyển! Bắc Uyển có nhiều mãnh thú như thế, Tam ca sẽ không ngại cho tiểu đệ một phần chứ?."
Sở Vương giễu cợt nói, "Ta cũng không dám mang Lục đệ đi Bắc Uyển. Săn mãnh thú cần phản ứng nhanh nhẹn, hạ thủ gọn lẹ. Vạn nhất Lục đệ thấy mãnh thú, bị dọa sợ đứng yên tại chỗ, hay là bị tên bắn bị thương , Thuần Phi nương nương cùng ngoại tổ phụ Phương tướng nhà ngươi có chịu không chứ, mỗi người họ không muốn xé xác ta ra chắc."
Dứt lời không để ý đến hắn nữa, đưa túi nước qua cho Tuyên Chỉ, nho nhã lễ độ nói, "Mọi thứ đã chuẩn bị xong, công chúa bên này cũng có vẻ ổn rồi, chúng ta lúc nào cũng có thể đi săn."
Tuyên Chỉ gật gật đầu, đứng dậy sửa sang lại quần áo, Uông Chử dắt ngựa đến, Tuyên Chỉ đem túi nước treo bên cạnh, theo Sở vương đến Bắc uyển.
Nghiệp Vương lẻ loi đứng phía sau, mặt đỏ tai hồng, cổ đỏ muốn nhỏ máu, cắn răng lớn tiếng nói, "Từ nhỏ đến lớn, vật gì tốt đều là Tam ca chọn trước! Bất quá là chút đồ mà thôi, đệ đệ nhịn ! Nhưng Kính Đoan công chúa không phải vật, nàng là người sống! Chẳng lẽ Tam ca vẫn muốn cướp sao? Ngươi không thể nhường ta một lần sao!"
Mấy người đứng xung quanh nghe được đều kinh ngạc.
Thư đồng Phương Tiện của Nghiệp Vương lập tức chạy lại, kéo Nghiệp vương ra bên cạnh, nhỏ giọng an ủi.
Tuyên Chỉ ngừng bước chân, mặt như sương lạnh.
Sở Vương cũng trầm mặt xuống.
"Ngươi cũng biết công chúa là người sống, cái gì mà đoạt hay không đoạt, có cần nói thế không ! Toàn là nói hưu nói vượn!"
Hắn dùng roi ngựa chỉ chỉ Phương Tiện bên cạnh Nghiệp Vương, trầm giọng trách mắng, "Lão Lục không chỉ là điện hạ nhà ngươi, còn là biểu đệ của ngươi nữa! Trước mặt công chúa, lời nói thất lễ, làm việc quái đản, ta không phạt hắn, chỉ có thể phạt ngươi, Phương Tiện."
Mặt Phương Tiện trắng bệch, vén y bào quỳ gối xuống đất: "Thần nhận phạt."
Nghiệp Vương giận tím mặt, chỉ vào Sở Vương phẫn nộ quát, "Ngươi phạt hắn làm cái gì! Có bản lĩnh ngươi ở trước mặt phụ hoàng phạt ta đi! Vô cớ lại đi trừng phạt Phương biểu ca, nthủ đoạn âm độc, còn gọi là anh hùng sao!"
... ...
Bên này giống như một giọt nước bắn vào trong chảo dầu, làm khuấy động cả bầu không khí. Bốn phía mười mấy người chen chúc lại một chỗ, đông nghẹt đến chói mắt.
Không bao lâu, liền kinh động đến hoàng đế đang ngồi trong màn, phái công công Phúc Trường Hải đi xem, triệu hồi hai đứa con lại hỏi.
Tâm tình của hoàng đế hôm nay không tồi, bởi vậy chỉ cười hỏi Sở Vương, "Lão Tam, ngươi lớn như vậy rồi, làm sao vẫn cứ đấu đá với tiểu lục thế. Nói một chút xem, rốt cuộc là chuyện gì mà ầm ĩ thành như thế."
Sở Vương cười hành lễ, "Làm phiền đến phụ hoàng rồi . Nguyên nhân thì... Ách, chỉ vì chúng ta nghe nói ở Bắc Uyển phát hiện một con gấu có lông trắng muốt, nghe nói đã qua ngàn năm , có thể hiểu tiếng người, có vẻ là điềm lành. Ta cùng Lão Lục..." Hắn nhìn Nghiệp Vương, "Chúng ta đều muốn đến Bắc Uyển trước, săn con gấu này, hiến cho phụ hoàng. Nói đến nói đi, không ai nhường ai, vì thế liền cãi vả. Có phải như vậy hay không, Lão Lục?"
Nghiệp Vương không tình nguyện đáp'Đúng là như thế' .
Hoàng đế phóng khoáng, cười to nói, "Cái này có cái gì mà phải tranh cãi chứ, có điềm lành hiện thế là tốt, huynh đệ các ngươi cùng đi! May mắn có thể gặp được thì coi như là phúc, chớ có thương tổn nhau. Nếu như con gấu trắng này có thể hiểu được tiếng người, các ngươi cần phải làm như thế nào đó, đưa nó đến nói chuyện với trẫm."
Hai huynh đệ cùng nhau lĩnh mệnh, chuẩn bị lui ra..
Hoàng đế lại khơi dậy hứng thú, lôi kéo Sở Vương không buông, hỏi về 'Điềm lành' chừng một chum trà . Sở Vương mặt không đổi sắc, có hỏi có đáp, chưa từng nói lỡ miệng.
Chờ hoàng đế hỏi đủ , hai huynh đệ hành lễ cáo lui, sóng vai ra ngoài.
Đi ra ngoài mấy chục bước, chung quanh không có người, Nghiệp Vương thấp giọng giễu cợt nói, "Cái gì mà gấu trăng tu luyện ngàn năm, còn có thể nói tiếng người. Tam ca tại sao không nói con gấu này có thể phi thăng thành tiên luôn đi"
Sở Vương cười lạnh nói, "Không nói như vậy, ngươi muốn ta nói thế nào. Nói ta cùng Lục đệ cùng tranh giành cảm tình của một nữ nhân, đại náo khu vực săn bắn, náo tới tai phụ hoàng luôn sao?"
Nghiệp Vương vừa đi vừa nói, "Tam ca nhất định muốn cùng ta xé rách mặt, ta đây cũng không khách sáo nữa . Tam ca cùng ta, công chúa chỉ có thể chọn một. Phụ hoàng chỉ mang theo một tấm bản đồ, nay ở trong tay ta, vì an toàn, công chúa cũng nên theo ta —— "
"A Trăn, vẽ xong chưa?" Thanh âm của Tuyên Chỉ lành lạnh từ xa truyền đến.
Lạc Trăn nắm bút chì, đứng cạnh bạn đồ, đang nhanh chóng phác họa bản đồ.
"Nhanh nhanh ,còn vài chỗ cuối cùng —— rồi." Nàng ngậm bút chì, đem bản đồ vừa vẽ xong cất vào túi.
Tuyên Chỉ xoay người lên ngựa, động dây cương, chuẩn bị đến Bắc uyển.
"A Trăn, Uông Chử, kiểm kê nhân số của Thính Phong Vệ. Đừng để ý người bên ngoài , tự chúng ta đi Bắc Uyển."
Sở Vương: ...
Nghiệp Vương: ...
Lạc Trăn theo lên ngựa, khẽ quát một tiếng "Đi——" phía trước chạy chậm vài bước, đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người nhìn Kỳ vương đang đứng xa xa, phất tay, "Bên này, bên này!"
Nàng lớn tiếng kêu , "Ngũ Gia vừa lĩnh tên sao? Chia cho ta phân nửa, ta không có tên!"
Mục Tử Ngang vừa ôm vừa lĩnh đến một ống 40 mũi tên, cả giận nói, "Dựa vào cái gì! Muốn này muốn nọ y như đúng rồi, Ngũ gia nhà ta nợ ngươi sao ? Bắn chim cũng không trúng, đáng đời ngươi không có tên!"
Lạc Trăn tươi cười mang theo vài phần giảo hoạt, "Ngũ Gia không nợ ta , nhưng ta thiếu Ngũ Gia nha! Không có tên, ta lấy cái gì kiếm mồi cho ngài ấy chứ?."
"Được rồi." Khóe miệng Chu Hoài cười cười, nhìn Mục Tử Ngang, "Lạc Quân muốn thì đưa cho nàng ấy. Ngươi bớt miệng lưỡi, đưa cho nàng ấy mấy tên đi."
...
Dọc theo hướng Bắc Sơn, lấy Hoàng gia Tứ huynh đệ cầm đầu đoàn người đi về phía Bắc uyển. Giằng co hai ngày, đội ngũ dần tan rã.
Tuyên Chỉ lục tục săn chút thú nhỏ. Sở Vương đi theo đội ngũ của công chúa cách đó không xa, vận khí ngược lại rất tốt, gặp được mấy con lợn rừng. Mấy chục thân vệ đuổi thao, đem lợn rừng bắn thành con nhím, Chu Tầm đi qua đem con mồi bỏ vào trong túi.
Lúc đầu Lạc Trăn vẫn giữ nguyên tâm thái 'bồi san', canh giữ ở bên cạnh Tuyên Chỉ, sau này ngứa tay khó nhịn, liền cùng công chúa bắn mấy con thỏ nhỏ. Đội ngũ đi sau vào trong, muốn tìm mấy con mồi mới mẻ, nhưng từ đầu đến cuối tìm không ra.
Hai ngày sau đó, Nghiệp Vương không nén được tức giận.
Hắn có vận khí không tốt, đừng nói mãnh hổ , ngay cả một con hươu lớn cũng không thấy. Mỗi ngày nhìn đội ngũ của Sở vương bắn được lợn rừng, hắn tự giác cúi mặt đi vào trong sâu hơn.
Ầm ĩ hơn nửa ngày, Sở Vương cuối cùng cũng ra lệnh, mười mấy tên thân vệ đi đầu phạt cây khai đường, đội săn bắn tiến sâu vào Bắc Uyển.
Lạc Trăn cùng công chúa lại săn tiếp mấy con chim trĩ, một mảng lớn cành lá chợt rung động, trong khóe mắt bỗng nhiên có một vòng màu lửa đỏ nhanh chóng lóe, cảm nhận được sự bất thường.
Nhìn kĩ lại, thì ra là một con hồ ly mỏ nhọn có bộ lông đỏ rực.
Thấy rõ bộ dáng con hồ ly kia, nàng sợ hãi, đầu óc ông một tiếng, cả người cứng lại tại chỗ.
Ngốc trệ một lát sau, trong đầu bỗng nhiên lại như thiểm điện chuyển qua một ý niệm, nàng lập tức phấn chấn tinh thần, không kịp nói với Tuyên Chỉ, xách cung, vắt chân liền đuổi theo.