*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Yuu
Nếu như bảo vận chuyển hai dàn nướng ngàn dặm xa xôi đến kinh thành —— Lạc Trăn sẽ làm , nhưng chuyển chậu hoa từ ngàn dặm xa xôi đến đây....không thể nào a.
Nhưng Lạc Trăn là thật tâm muốn kết giao bằng hữu với Kỳ vương.
Bước đầu kết giao, không thể thất hứa.
Ngày hôm qua nói khoác, thì chắc chắn phải làm được.
Ngày hôm sau đúng lúc là ngày nghỉ hàng tuần.
Hôm nay Lạc Trăn dậy thật sớm, sắc trời còn tối, Tuyên Chỉ sát vách còn đang ngủ.
Nàng viết một tờ giấy, xin công chúa đi ra ngoài, nhét lên khe cửa, nói sáng mình sẽ về. Mới đi được vài bước ra ngoài đã gặp thủ lĩnh Thính Phong Vệ Uông Chử.
Học sinh vào trong Phán Cung vốn không cho mang theo tư vệ . Nhưng công chúa và Lạc Trăn là đặc thù, lại tăng thêm trước đó ở chính điện làm Liễu Tế Tửu sợ hãi, đặc biệt chuẩn bị bốn hộ vệ canh giữ bên ngoài học xá.
Trăng còn đang tỏa sáng, Uông Chử lần đầu gặp Lạc Trăn sớm như thế, kinh ngạc hỏi, "Mới canh bốn sáng, Lạc Quân muốn đi đâu?"
Lạc Trăn đáp, "Ra ngoài mua hoa. Hôm qua không phải đã hỏi ngươi, ngươi nói Thành Nam bên kia có chợ hoa rất nổi danh sao?."
Uông Chử: "... Đúng thế."
Uông Chử cần hộ vệ công chúa, liền phái ra một tên ám vệ tinh nhuệ, nhân lúc trời tối đưa Lạc Trăn dẫn ngựa ra khỏi thành.
Thượng Kinh Thành Nam, có một chỗ gọi là Bạch Mã Tự, cực kì thịnh vượng, cửa hàng san sát.
Nghe bảo đi qua con đường này là có thể đến Bạch Mã Tự.
Lạc Trăn mang theo Thính Phong Vệ tên Tiểu Hà, thừa dịp còn sớm, đường không người, xoay người lên ngựa, phóng ngựa bay nhanh qua vài con phố. Vào Thành Nam, người buôn bán dần nhiều lên.
Nàng siết chặt dây cương, thả ngựa chậm dần, nhìn chung quanh, chậc chậc nói, "Đã sớm nghe nói ở kinh thành có cái gọi là' đông phú tây quý, nam nghèo bắc tiện', nhưng nhìn Thành Nam bên này so với Phán cung ở thành tây còn thịnh hơn cơ mà."
Đang nói chuyện với Tiểu Hà, chợt thấy bên kia đường có một tòa đại trạch nguy nga tráng lệ. Ngói xanh ,tường trắng, kéo dài nửa con phố, trên tường vây còn điêu khác cá bên hồ sen thực tinh tế.
Một tòa đại viện tráng lệ như vậy, xen lẫn ở giữa những tòa tiểu viện xung quanh, nhìn trông có vẻ đột ngột.
Ngay cả Lạc Trăn xưa nay không hiếm của lạ cũng phải dừng ngựa nhìn qua vài lần.
"Đây là đâu ? Nhìn tòa nhà như vậy, gia chủ chắc cũng là người quyền thế, phẩm chất cũng không thấp. Như thế nào lại xây tòa nhà lớn như vậy ở Thành Nam chứ?" Nàng chỉ vào chỗ đó hỏi Tiểu Hà: "Hay không phải là một trận gió lớn nào thổi nơi này từ thành Tây qua thành Nam chứ?"
Tiểu Hà kinh ngạc nói, "Lạc Quân không biết sao? Nơi này là Kỳ Vương phủ a. Chính là phủ đệ của cái vị bằng hữu của ngài ở Đông Đài quán_ Kỳ vương điện hạ."
Lạc Trăn thật không biết, cả kinh há hốc miệng.
"Kỳ Vương phủ? ! —— ở nơi này? Không thể nào? ! Chung quanh đây đều là người nào chứ."
Tiểu Hà là Thính Phong Vệ đứng đầu, mấy ngày nay nghe được không ít chuyện, nên mới nói.
"Ai, thành đông thành tây thực thích hợp để xây vương phủ, vấn đề là ai nguyện ý để Kỳ vương lập phủ đệ ở đó chứ. Mà Thành Nam bên này, đều là mấy tiểu quan nhỏ, triều đình phái đến thì đến kêu đi thì đi. Chính vì thế nê Kỳ vương mới ở nơi này."
Lạc Trăn buông lỏng dây cương, dọc theo con đường đi về phía trước, đi ngang qua vương phủ như có điều không biết, nhìn lên tấm biển trước cửa phủ.
Thật đúng là... Không được sủng a.
Kỳ Vương ở Thượng Kinh mấy năm nay, chỉ sợ cũng nhận không ít nước bẩn.
Chắc hắn phải khó chịu lắm.
Đang nghĩ ngợi, Tiểu Hà bỗng nhiên siết chặt dây cương, xoay người xuống ngựa, chỉ ngón tay về phía ngã tư, cười nói, "Lạc Quân, đến rồi."
Lúc này đã là sáng sớm, mặt trời đã bắt đầu lên.
Lạc Trăn ngẩng đầu nhìn lại, có thể thấy Bạch Mã Tự rồi.
Cửa chính của Bạch Mã Tự ngay phía trước, có một con đường ngang qua, lúc không ít người đang vây quanh. Có người chọn đòn gánh cao giọng rao hàng , cũng có người đang có kè mặc cả hàng hóa không ngừng.
Đây chính là chợ hoa nổi danh nhất nơi này.
Dòng người bắt đầu đông đúc, không thể cưỡi ngựa đi qua, Lạc Trăn liền xuống ngựa, đem dây cương giao cho Tiểu Hà,còn mình ung dung đi lại, nhìn đến sạp bán hoa lan hỏi vài câu.
Người buôn bán ở đây rất có mắt nhìn, thấy Lạc Trăn một thân y phục sang trọng, chỉ hỏi hoa trong sạp, không qua một lát, liền có bốn năm người bán hoa khác lại đẩy mạnh tiêu thụ cho hoa của mình.
Cũng vừa vặn làm thỏa mãn ý Lạc Trăn. Nàng lần lượt hỏi vài câu, không đến nửa khắc đồng hồ, liền quyết định mua một chậu hoa, lấy giá gấp mười lần ở Mạt Lăng Đô mua lại chậu hoa Hồ Cơ Lan.
Hoa thương vội chạy vô sạp trong, đem trong chậu hoa Hồ Lan Cơ được tỉ mỉ chăm sóc bưng ra.
Lạc Trăn kiểm tra, trả tiền cho chủ sạp, cảm thấy mỹ mãn nâng chậu Hồ Cơ Lan, kêu Tiểu Hà trở về.
Lúc này ánh mặt trời đã sáng choang, nàng nâng hoa lan đi chưa được mấy bước, bên tai truyền đến một tiếng mèo kêu thật nhỏ.
Lạc Trăn quay đầu nhìn lại, kinh ngạc phát hiện, bên đường lại có vài sạp bán chó mèo.
Xa hơn còn có cửa hàng bán chim, cá.
Thì ra Thành Nam là Hoa Điểu Thị. Không chỉ là bán hoa, phần đông hoa, chim, cá , sâu, những thú vui nhàn nhã đều có thể tìm được ở đây.
Khó trách mới sáng sớm đã đông đúc như thế.
Tiểu Hà thấy Lạc Trăn nhìn chằm chằm mấy con mèo bên đường, buồn cười khuyến khích hai câu, "Lạc Quân, thích thì mua hai con đi. Một con đưa điện hạ, một con để tự nuôi. Có lẽ điện hạ nhìn thích sẽ không còn giận nữa?"
Lạc Trăn cảm thấy rất có đạo lý, đem chậu hoa đẩy vào trong tay Tiểu Hà, đi qua hỏi vài câu, sau một lát, mang theo hai con mèo Xiêm La mắt xanh, lông trắng trở lại.
Lúc này, Bạch Mã Tự cũng mở cửa đón khách .
Đi dạo Hoa Điểu Thị, tới chỗ dành cho khách dâng hương, trong hai bên chái nhà hội tụ đến về chỗ, con đường nhỏ hẹp đầy ắp người, đi qua cũng tốn nhiều sức lực và thời gian.
Tiểu Hà ôm chậu hoa, dẫn ngựa đi phía trước mở đường; Lạc Trăn tay trái dắt ngựa, tay phải ôm hai con mèo, nhìn đăm đăm đánh giá, càng xem càng thích: "Con này thật nghịch ngợm, cho công chúa; con này có vẻ ngoan, để ta nuôi —— ai nha!"
Con mèo Xiêm La 'Rất ngoan' kia cắn nàng một cái.
Lạc Trăn bị đau, theo bản năng co rụt lại tay, con mèo gây chuyện nhân cơ hội nhảy phốc đi, phảng phất như một tia chớp màu trắng, nháy mắt liền thoát khỏi cái ôm của nàng, dựng thẳng đuôi, nhẹ nhàng nhảy vọt qua bức tường bên cạnh.
"Meo~~" con mèo đứng trên bờ tường ngọt ngào kêu một tiếng, từ trên cao nhìn xuống, rồi chạy chậm ra chỗ khác.
"Ai ~ mèo của ta chạy mất rồi !" Lạc Trăn đau lòng, đem con mèo kia giấu trong lòng, vội đuổi theo.
Tiểu Hà kinh hãi, ngựa cũng không thèm để ý, ném dây cương, nâng chậu hoa lan đuổi theo: "Lạc Quân! Lạc Quân! Một mình bên ngoài, chú ý an toàn—— "
Bên này động tĩnh quá lớn, đã sớm kinh động đến người trong trạch viện.
Một tên thư đồng chạy vào trong nhà.
Lạc Trăn đuổi theo con mèo đến trước cửa trạch viện, con mèo kia nũng nịu kêu lên một tiếng, nhảy vào trong trạch viện.
Nàng buồn bã, dừng bước lại, đang suy xét nên gõ cửa hay đi về, quyết định quay lại Hoa Điểu Thị mua một con khác, thì cửa trạch viện mở ra.
Hai cánh cửa màu son từ từ mở ra.
Đại quản sự là một người đàn ông trung niên mỉm cười bước ra.
"Hôm qua Ngũ Gia mới phân phó xuống , bảo chúng ta cẩn thận chuẩn bị trước, sợ Lạc Quân sẽ tới đưa hoa. Không nghĩ tới hôm nay Lạc Quân đã tới. Ai nha, không từ xa tiếp đón. Thời gian con sống , Ngũ Gia vừa dậy, mời Lạc Quân vào, chờ một chút ở thính phòng, tiểu nhân sẽ vào bẩm báo."
Lạc Trăn: "..."
Nàng xoay đầu lại, nhìn nhìn tấm biển đề chữ vàng Kỳ vương phủ.
"Cái kia, Ngũ Gia quá khách khí rồi . Kỳ thật hôm nay không phải ta..."
Đại quản sự mắt sáng, sớm đã thấy được Tiểu Hà mang chậu hoa lan đang chạy lại đây, vẻ mặt tươi cười, "Làm phiền Lạc Quân , sáng sớm đưa hoa lại đây. Nhìn chậu Hồ Cơ Lan này, thật đẹp! Vừa thấy đã nhận ra chắc đã tỉ mỉ chăm sóc, từ Mạt Lăng Đô mang đến —— ách, đây là cái gì?"
Ngón tay hắn dừng một chút, chỉ hướng cành Hồ Cơ Lan.
Lạc Trăn theo ngón tay đại quản sự nhìn lại, mắt tối sầm lại.
Trên cành lan cao nhất, còn chưa xé nhãn của cửa hàng...
Khóe miệng đại quản sự co quắp, không nói được gì nữa.
Nói đưa hoa tới, lại không xé nhãn hiệu...Chắc không để ý thôi nhỉ?
Chợ hoa không phải ở mặt sau Kỳ vương phủ sao.
Tiểu Hà đang cầm chậu hoa, xấu hổ hận không thể tìm chỗ nào chui xuống.
Lạc Trăn cũng không phản bác được, ho khan hai tiếng, nhất thời không biết nên làm như thế nào.
Nhưng nàng ngẫm lại ——
Tại sao mình lại sáng sớm tinh mơ chạy đi mua hoa, tại sao muốn tặng hoa cho Kỳ vương.
Không phải là vì muốn kết giao làm bằng hữu với hắn sao?
Trước mắt là Kỳ vương phủ, mình đánh bậy đánh bạ lại trúng ngay đến trước cửa.
Chỉ cần Kỳ Vương bằng lòng gặp mình, nguyện ý kết giao bằng hữu, cái này chậu hoa từ đâu tới, có tính là gì.
Nghĩ đến đây, Lạc Trăn đã thông suốt.
Nàng đi qua vài bước, tiện tay đem xé nhãn trên cành hoa, ném . Bưng chậu hoa lên, đẩy đẩy vào tay đại quản sự.
"Khụ, tóm lại là đã đưa đến đây rồi. Làm phiền ngài thông báo cho Ngũ gia, có Lạc Trăn cầu kiến.".
Yuu:*Chương này không mượt lắm, nên tui ra muộn để beta á. Hic. Từ giờ mỗi tuần mình sẽ ra hai chương ạ ^^*