*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Yuu
Nếu Kỳ Vương nói chuyện không khách sáo, thì Lạc Trăn cũng sẽ trả lời rõ ràng.
"Chưa nghĩ ra." Nói ba tiếng rồi đặt một quân cờ.
Chu Hoài tiếp tục ung dung suy nghĩ, "Chưa nghĩ ra, mà đã đến nói cảm tạ sao? Bình thường Lạc Quân làm việc cũng sẽ nợ người khác như thế sao?"
Lạc Trăn có điểm đau đầu, suy nghĩ một lát, nghĩ tới một câu: Trăm tính ngàn tính, đây là nịn hót cũng không được sao?
"Haizz, nếu như là bên ngoài thì Lạc mỗ tự nhiên sẽ suy xét nhiều lần, cẩn thận lên kế hoạch. Nhưng hôm qua là do ngũ gia tự giải vây cho chúng ta a." Nàng mặt không đổi sắc nói, "Ngũ Gia làm người chính trực, quý trọng nhân phẩm, Lạc mỗ biết thế là được !"
Chu Hoài có điểm phiền lòng nhìn nàng một cái.
Loại ánh mắt giống như đã từng quen biết, mỗi lần nàng nói bậy với Tuyên Chỉ , Tuyên Chỉ cũng nhìn nàng với ánh mắt như thế.
Không biết tại sao, có lẽ là người và người khi chung đυ.ng nhiều sẽ sinh ra một loại trực giác, Lạc Trăn kéo căng tiếng lòng bỗng nhiên buông lỏng xuống, lại bỏ thêm một lời thật, "Vẫn là câu nói kia, chúng ta nay ở thượng kinh rất khó khăn, Ngũ Gia có là gì với chúng ta đâu. Buông tay mặc kệ, thờ ơ lạnh nhạt, đã là vô cùng tốt rồi. Lúc này đưa tay ra tương trợ, không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Điều Lạc Trăn có thể làm bây giờ, cũng chỉ có thể ngoài mặt nói lời cảm tạ rồi khắc sâu trong lòng mà thôi."
Chu Hoài mỉm cười nói, "Nói đi nói lại, vẫn là nói miệng, thứ gì cũng không chuẩn bị, tay không đến cảm tạ ta thôi."
Lạc Trăn cũng cười lên, "Mọi người đều biết , chúng ta đến kinh thành , ngoại trừ mấy rương tiền bạc châu báu, cũng chỉ có 300 Thính Phong Vệ . Trả tiền thì quá tục, Thính Phong Vệ cho không được, nếu Ngũ Gia thật sự muốn tạ lễ, vậy thì đi tặng ta mấy ngọn núi có hươu bào là được."
Chu Hoài thiếu chút nữa cho rằng hắn nghe lầm , ngạc nhiên nói, "Nàng đến trả ân cho ta, còn muốn ta tạng hươu bào?"
Yuu:*Tui không biết hươu bào là gì đâu á. Do tác giả viết zạy '?+*
"Hươu bào, chính là tạ lễ phải có." Lạc Trăn trịnh trọng đánh cờ, để sát vào trước mặt Chu Hoài, thấp giọng nói, "Lần này từ Mạt Lăng Đô đến ta đặc biệt mang theo hai giá nướng. Có hươu bào, ta liền có thể làm cho người ăn a ——trong thiên hạ không có thứ gì ngon hơn hươu bào nước dưới ánh than hồng đâu. Muốn thử một lần không?"
Chu Hoài lộ ra vẻ suy nghĩ, còn chưa có trả lời, sau lưng truyền đến một tiếng ho khan.
"Ngũ Gia."
Mục Tử Ngang đen mặt xuất hiện phía trên vách ngăn, đưa tay chỉ chỉ bàn cờ.
"Nơi này còn một quân trắng, Nếu đánh ở đó thì quân đen cuối cùng sẽ bị vây kín . Sao ngũ gia không vây?"
Lạc Trăn giật mình, vội vàng ngồi trở lại, thăm dò tình thế, "Nơi nào? Nơi nào sắp chết?"
Mục Tử Ngang thừa cơ đem bàn gỗ đẩy về phía Lạc Trăn , "Chỗ này lớn như vậy, Lạc Quân chưa đủ ngồi sao? Cho ngũ gia ngồi một chút nữa chứ".
Chu Hoài che miệng, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, "Xem cờ không nói mới là quân tử. Tử Ngang, ván cờ của người bên kia vẫn chưa xong."
Mục Tử Ngang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người mà đi.
Sức lực của Mục Tử Ngang không nhỏ, đẩy bàn cờ đi khoảng hai hước, Lạc Trăn bị buộc ngửa ra sau cơ hồ đυ.ng phải vách ngăn và đồ trang trí phía sau.
Chu Hoài bên này ngược lại rất rộng rãi, ngồi trên chiếu trúc, đưa tay với không tới bàn cờ.
Lạc Trăn: "..."
Chu Hoài: "..."
Hai người trầm mặc một lát, đồng thời đứng dậy, bốn cái tay đè xuống hai bên bàn cờ.
"Ta đẩy cho." Lạc Trăn dựa lưng vào vách ngăn, dùng năm phần lực, đẩy bản cờ về phía trước.
Nàng ở tư thế này không thể dùng được lực, bàn cờ lại vướng phải cái bệ, chừng bảy tám mươi cân, nặng nề cực kì, lần này lại không động, lúc đẩy là đằng trước và sau rung nhẹ một cái, thiếu chút đập vào vai nàng.
"Di, cái bàn cờ này không nhẹ. Người đừng động thủ, coi chừng trật khớp xương, để ta thử lại một lần —— "
Lời còn chưa nói hết, Kỳ vương ngồi đối diện đã cầm lấy bàn, phát lực kéo trở về, đem bàn cờ kéo về vị trí cũ.
Lạc Trăn: "..."
Trong lúc nhất thời, ánh mắt nàng nhìn Chu Hoài đều thay đổi.
—— Đây là người yếu đuối, thường ngày nhiều bệnh, học xạ kỵ cũng không thể xuống ngựa sao? Hôm nay bị thứ gì bám vào người thế?
Không đợi nàng nghĩ xong, Kỳ vương ngồi đối diện đã nhíu mi ôm cổ tay, một bộ dạng thống khổ.
Lạc Trăn theo bản năng bắt đầu khẩn trương: "Quả nhiên đã đυ.ng đến khớp xương rồi? !"
Nàng vội vàng nhích tới gần, vén ống tay áo trái của Chu Hoài, quan sát tay hắn."Nếu bị trật tay, cần phải gọi ngự y mới được."
Động tĩnh bên này không nhỏ, sớm đã kinh động người chung quanh.
Mục Tử Ngang bước đến, ngồi bên cạnh Chu Hoài, một tay lấy tay Kỳ vương từ trong tay Lạc Trăn trở về, thủ pháp thuần thục xoa xoa ấn ấn vào mấy cái huyệt đạo, chậm rãi nói, "Không đáng ngại."
Dứt lời căm tức nhìn Lạc Trăn, "Mới vừa sảy ra chuyện gì! Đang êm đẹp, làm sao người lại bị thương! Họ Lạc kia, sao ngươi lại bắt nạt ngũ gia!"
Lạc Trăn lúc này mới hiểu cái gọi là tai bay vạ gió, vô tội chỉ chỉ bàn cờ, "Còn không phải là vừa rồi ngươi đẩy cái bàn cờ ra xa, đẩy ta ngã vào bình phong phía sau. Ngũ Gia có long tốt giúp ta kéo lại..."
Mục Tử Ngang vừa tức vừa giận, mặt đen nói, "Thân thể ngũ gia không tốt! Đổi ta đến bồi Lạc Quân đánh cờ!"
Lạc Trăn mỉm cười nói: "Ai muốn ngươi chứ. Ta muốn đánh cờ cùng ngũ gia."
Mục Tử Ngang: "..."
Bên này gà bay chó sủa, cách vách Sở Vương nghe được rõ ràng, đau đầu ném quân cờ, nhìn Tuyên Chỉ công chúa oán hận nói, "Thị nữ này của công chúa, thật không làm người khác bớt lo. Ngũ đệ này của ta, cũng là được nuôi quá cẩn thận. Chuyển cái bàn cờ lại có thể làm mình bị thương."
Đứng dậy cách bình phong nhìn Mục Tử Ngang nói, "Tử Ngang, chính ngươi cũng có vài phần y thuật , nếu thấy tay Lão Ngũ không sao, thì đừng ồn nữa, trở về chỗ ngồi tiếp tục chơi cờ đi."
Ở nơi này Sở Vương là lớn nhất, tự nhiên không có người dị nghị, Mục Tử Ngang líu lo trở về vị trí của mình, hậm hực tiếp tục chơi cờ.
Lạc Trăn cầm cờ đen, tiếp tục cùng Kỳ Vương chơi cờ.
Hai người đi vài bước, ngoài cửa sổ bỗng nhiên có gió nổi lên, vài miếng lá vàng từ cành cuộn lên, theo tiếng gió bay vào bên trong phòng.
Lạc Trăn nhìn qua khe cửa sổ khép hờ, sắc trời u ám, tầng mây đen mà dày, chắc là sắp mưa.
Đối diện Chu Hoài che miệng, ho khan vài tiếng.
Lạc Trăn có chút hối hận, sớm biết thế thì nàng chọn chỗ bên trong một chút. Thân thể hắn không tốt, lại còn khiến hắn ngồi ở đây hứng gió.
Nàng đứng dậy, khép cửa lại, tiện tay cài then cửa.
"Ở đây còn mấy chỗ trống, người có muốn đổi chỗ không?"
Chu Hoài mỉm cười nói, "Không ngại."
Hắn cầm quân cờ trắng, lần này quả nhiên đặt ở góc tử kia, chắn kín những quân cờ đen, đem cờ đen nhấc lên.
Lạc Trăn đang nghĩ đối sách, lại nghe Chu Hoài nhẹ giọng nói, "Nhìn cử chỉ của Lạc Quân, thường ngày luôn chiếu cố người khác, không giống người hay ăn hϊếp người khác. Hôm qua bắn một mũi tên vào Văn tiểu cữu—— là cố ý lập uy sao?"
Lạc Trăn lên tiếng trả lời, quân cờ trên tay rớt xuống lăn dưới đất.
Nàng chậm rãi ngồi thẳng người, nheo mắt đánh giá người đối diện.
"Không quen lại làm như thân, chính là tối kỵ đấy ngũ gia"
Chu Hoài buông mắt quan sát bàn cờ một lát, "Nước cờ này sai rồi. Hẳn là nên đi ở đây." Dứt lời đem quân đen của Lạc Trăn dịch chuyển, lại tiếp tục nhẹ giọng nói, "Lạc Quân nói quá lời . Ta tùy ý nói, ngươi tùy ý nghe, như thế mà thôi."
Phong cờ cách vách, cầm sư vẫn đang gảy đàn, tiếng nhạc liễu liễu, vang vọng không tiêu tan.
Bên trong véo von tiếng đàn, chỉ nghe Chu Hoài nhỏ nhẹ nói, "Lạc Quân vào thượng Kinh, e sợ bị người khác khinh thường, sợ Kính Đoan công chúa bị người ngoài bắt nạt, bởi vậy đi khắp nơi cố ý lập uy. Lại không biết Lạc Quân có từng nghe qua một câu cổ ngũ của Đông Lục, chính là: Người sống trên đời, càng xuất chúng càng dễ bị đàm tiếu dị nghị, vì mặt tối nhất của lòng người là sự ghen tị và đố kỵ."