Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Xuất Đạo C Vị Sau Khi Hình Tượng Thiết Lập Bị Đổ

Chương 16

« Chương Trước
(Đổi người edit nên xưng hô có hơi khác nha mọi người.)

Trên bàn đạo sư, Tề Tinh Xán có chút dại ra nhìn tin nhắn của Sở Hoài Cẩn trên điện thoại, nội tâm chấn động không thua gì gặp được kỳ quan thứ chín của thế giới.

Truy tinh?

Sở Hoài Cẩn…… Truy tinh?

Nhìn bộ dạng Sở Hoài Cẩn cầm di động quay chuyên nghiệp kia, hình như…… thật sự không phải nói giỡn.

Nhóm《Vampire》 vẫn còn đang tiếp tục buổi diễn trên sân khấu.

“Tựa như mấy tiếng vọng dài ở phương xa

La/ lituanie /a /un /effet /aussi /long /que /la /distance,

Xoa diệu giai điệu u ám thâm thúy thống nhất.

Dans /une/ ténébreuse /et/ profonde /unité.”

Vốn dĩ bài hát của nhóm《Vampire》có phong cách quỷ quyệt, nhưng sau khi được Phương Tầm Du biên soạn vũ đạo thì lại mang theo một chút mê huyễn cùng cảm giác rock and roll.

Theo giai điệu lên cao, ánh đèn trên sân khấu cũng biến từ màu đỏ sậm thành hồng nhạt.

Cuối cùng mọi người dưới sân khấu cũng thấy rõ gương mặt của bảy người này.

Trong nháy mắt dưới sân khấu vang lên tiếng thét chói tai.

“A a a a a a a ——!!! Tôi chết mất!!!!”

“Nhóm này thật tuyệt! Giá trị nhan sắc đỉnh quá đi!!! Tôi khỏe lại rồi, tôi không còn mệt nhọc nữa! Đỡ tôi lên!”

Màn hình trên sân khấu chạy theo tiết tấu cùng đi vị mà quay lại từng gương mặt của bảy thành viên.

“Thật đẹp! A đẹp quá đi!”

Từng người được hiện lên màn ảnh.

Tạo hình cùng biểu tình của bảy thành viên đan xen nhau, nhìn từ xa, mấy người mặc đồ đen tóc đen nhảy theo âm nhạc, lực độ đúng chỗ, kết hợp với bối cảnh lâu đài cổ màu đen rách nát đầy mạng nhện trên sân khấu, thật sự làm cho mgười ta như có cảm giác hòa vào bầu không khí.

“Thật có cảm giác!!”

“Đây là cấp bậc đại lão tới chơi sao?! Nhóm này hoàn toàn không cùng một level với những nhóm khác? Sao lại không trực tiếp xuất đạo luôn đi?!”

“Nhóm này thật sự rất tuyệt với! Đã nhìn bốn anh trai nhỏ, ai cũng đẹp lung linh, a a a niềm vui của tôi đã quay trở lại rồi.”

Mà Sở Hoài Cẩn ở dưới sân khấu, anh nhìn Phương Tầm Du, không biết tại sao mà tim đập có chút nhanh.

Không phải bởi vì nhịp trống xao động, cũng không phải bởi vì bối cảnh âm nhạc hỗn độn.

Sở Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn Phương Tầm Du trên sân khấu, đột nhiên có một loại cảm giác giống như thật lâu trước kia chính anh cũng đã từng như vậy.

Có thể là hiện tượng Deja-vu.

Sở Hoài Cẩn cười nhạt, hẳn là anh đã xem qua quá nhiều sân khấu nên sinh ra ảo giác.

Âm nhạc còn đang tiếp tục.

Thậy ra《Vampire》 vốn là dance, không cần hát, nhưng dưới sự cỗ vũ của Phương Tầm Du, toàn thể《Vampire》 đã nhất trí hát.

Đây là một sân khấu ca hát và nhảy múa.

Phương Tầm Du không hiểu nhiều về mấy loại ngôn ngữ này lắm, không biết là bởi vì khẩn trương hay là bởi vì lần này dùng sức quá mức thể lực tiêu hao quá lớn mà cậu lại nghe được bên trong mic truyền đến một hơi thở rõ ràng.

Tiết tấu của điệp khúc càng mạch lạc, động tác cũng càng kịch liệt.

Mà giai điệu ở khúc sau khá cao, không điều chỉnh được hơi thở sẽ dễ dàng bị phá âm.

Tim Phương Tầm Du đập nhanh, cũng bất chấp đang ở trong thính phòng mà tìm tòi xem có thân ảnh kia hay không, trong đầu nhanh chóng nghĩ đối sách.

—- mười lăm vạn của anh.

Cậu không thể làm một đồng đội nào tụt lại phía sau.

Nhưng Phương Tầm Du không có biện pháp giúp đối phương hát phần này.

Thời gian cậu xuyên tới nơi này cũng không lâu, không quá hiểu biết về ngôn ngữ ở nơi nếu, nếu cậu muốn hát phần này thì chỉ có thể dựa vào việc học thuộc lòng.

Mà cậu cũng không thể cứu tràng quá lộ liễu, nếu không sẽ giống như cậu tỏ vẻ xông ra hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Phương Tầm Du nghĩ nghĩ, thừa dịp chính mình đang đứng ở trong góc cùa sân khâu, lúc tiến vào điệp khúc, cậu không hề do dự mà lựa chọn hòa thanh âm cao.

Cùng với tiết tấu, âm cao vang dội kết hợp với vũ đạo kịch liệt, làm người xem trong nháy mắt nổi lên cao trào.

Lâm Tinh Vũ vốn dĩ đã kiệt sức bỗng nhiên lại tràn đầy sức sống.

Ba ngày luyện tập đã hình thành cho bọn họ sự ăn ý, những người khác liếc nhau, đồng thời mở miệng ——

“Tôi thỉnh cầu một cây đao,

J’ai/ demandé /un /couteau/ rapide,

Chặt đứt xiềng xích trả tôi tự do,

J’ai /aussi /la/ liberté /de/ démanteler /la /cha?ne,

Tôi thỉnh cầu một liều độc dược,

J’ai /demandé /un /médicament /toxique,

Tới cứu vớt sự mềm yếu của tôi.

Je /vais /m’aider /à l/a /faibl·esse.”

Giai điệu cao quỷ quyệt đã chuyển biến mượt mà thành công, tiến đến phần điệp khúc mạnh mẽ.

Vài người cùng nhau hợp xướng cùng với Phương Tầm Du có lực xuyên thấu cao, cảm xúc của người xem toàn trường trong nháy mắt đã bị dẫn dắt sôi động.

Thậm chí có người còn đứng lên lớn tiếng hét theo.

Không khí hòa hợp giống như hiện trường nhảy Disco.

“V-a-m-p-i-r-e! Vampire!!”

Khán giả cùng nhau hô to.

Giờ phút này, người xem dưới sân khấu cũng đang toàn tâm toàn ý hưởng thụ, các cô không quan tâm đèn tiếp ứng mình cầm trong tay là của ai, các cô chỉ nghĩ muốn tận tình gia nhập vào, vừa hát vừa phe phẩy đèn

Tất cả áp lực như là phóng thích ra hết theo âm nhạc.

Sân khấu của《Vampire》 thật sự như ma cà rồng, nhưng thứ hút đi không phải máu, mà là cảm xúc hắc ám trong lòng mỗi người.

“Thì ra đây là sân khấu của cấp thần sao!” Mọi người vừa gào rống vừa giao lưu: “Tôi có cảm giác máu cả người tôi đều sôi trào theo!!”

“Đây là sân khấu mị lực!!” Một người khác lớn tiếng kêu: “Tôi vĩnh viễn yêu sân khấu này!”

Điệp khúc qua đi, âm nhạc chậm rãi bắt đầu hòa hoãn.

“Mênh mông như đêm tối, lại như phát sáng,

Vaste /comme/ la /nuit/ et /comme/ la /clarté,

Ý thức, cảm giác, hương vị, quấn quanh lẫn nhau, chiếu rọi tương giao.

l·es/ parfums, l·es /couleurs /et /l·es /sons /se /répondent.”

Không khí từ nhiệt liệt dần dần hòa hoãn lại, khán giả dưới sân khấu dần dần ngồi xuống, như là các tín đồ thành kính trong bóng đêm.

Lời bài hát thay đổi, động tác cũng thay đổi theo, cuối cùng âm điệu không còn quỷ dị nữa, mà là như tràn ngập sự hy vọng cho một cuộc sống mới.

Sau khi câu hát cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống, ánh sáng màu đỏ trên sân khấu dần dần nhạt đi, mọi người đứng yên ở nơi có ánh sáng, khi máy ảnh đảo qua từng người, bọn họ tạo một pose ending hoàn hảo.

Phương Tầm Du nhìn đồng đội thở hổn hển, sợi dây trên mắt kính gọng vàng nhẹ nhàng lay chuyển.

Cậu đẩy đẩy mắt kính có chút không thích ứng được, con ngươi xinh đẹp nhẹ nhàng cong cong.

Sân khấu vừa rồi rất sôi động.

Cậu cảm nhận được…… sân khấu hiện tại không giống trước kia, khán giả cũng không giống nhau.

Mọi người đều rất nỗ lực, mỗi người đều đang phát sáng.

Cậu hẳn là…… Sẽ không bị chú ý tới.

Hơn nữa vừa rồi cậu nhìn nhiều nhóm biểu diễn như vậy, cuối cùng cũng biết nên làm thế nào để nhường màn ảnh cho những người khác.

Phương Tầm Du lại không biết lúc pose ending máy quay đều sẽ dừng lại ở từng người.

Đáy lòng cậu cảm thấy vui vẻ, cả người đều nhẹ nhàng hơn, nhưng sau đó lại nghe thấy sân khấu vốn dĩ đã dần bình tĩnh lại đột nhiên oanh động.

Lúc máy quay quét đến Phương Tầm Du, biểu tình đầu tiên của tất cả khán giả là đồng thời hít hà một hơi, ngay sau đó bắt đầu điên cuồng hét lên như lúc vừa rồi.

“Mẹ kiếp! Anh trai nhỏ đeo mắt kính tơ vàng kua là ai! Quá đẹp!!!”

“Sân khấu cấp thần! Soái ca cấp thần!!”

“A a a a a a!! Tại sao hiện tại mới quay cậu ấy! Tại sao!!!”

“Này có phải là soái cao chỉ xuất hiện có vài giây trên màn ảnh ở trong tập trước không !! Thật đẹp! Đẹp hơn trong video nhiều! A a a tôi đã bị sự soái làm cho hôn mê!”

Còn có người trực tiếp chuyển thành fans, lớn tiếng thổ lộ ——

“Phương Tầm Du! Em yêu anh!!”

“Anh thật soái!!”

Phương Tầm Du càm thấy chính mình đã tận lực giả xấu :???

Ở hậu trường, Trần Hứa Lễ nhìn fans giơ đèn tiếp ứng của mình đi bò tường. Điên cuồng thổ lộ với Phương Tầm Du :???

******

Sau màn biểu diễn của《Vampire》 mọi người đều cảm thấy sân khấu sau đó đều không có gì sôi động.

Mà vào lúc tổ của Trần Hứa Lễ biểu diễn, vốn dĩ xuất phát từ khinh địch nên chuẩn bị không có đủ, mà khi nhìn fans của chính mình như đi vào cõi thần tiên, hoàn toàn là một bộ chưa đã thèm, thậm chí ngay cả đèn tiếp ứng cũng không di chuyển, tâm trạng bọn họ đã có chút hỏng mất.

Bọn họ sai âm sai điệu, động tác bắt đầu không đồng đều.

“Phần biểu diễn vừa rồi thật sự rất tốt.” Một người xem nhỏ giọng thở dài: “Tổ này đối lập cũng quá thảm đi.”

“Ai, nếu sân khấu giống như 《Vampire》 thì tốt rồi.” Một cái người xem khác chưa đã thèm cảm khái: “Đó mới gọi là sân khấu.”

“Thật sự, buổi biểu diễn vừa rồi mới có cái loại cảm giác sôi trào, hiện tại đây là cái gì……”

Trần Hứa Lễ cố ý đi đến giữa sân khấu, mạnh mẽ chuyển động nhưng không ai phản ứng, lại không cẩn thận nghe được người xem thảo luận :……

……

Sau khi xuống khấu xuống, không hề nghi ngờ, nhóm《Vampire》 có điểm cao nhất.

“Hay lắm! Tôi rất hả dạ!” Quý Lâm Phong hưng phấn: “Đánh gục nhóm của Trần Hứa Lễ vẫn luôn chê cười chúng ta! Bộ dạng của bọn họ thật sự rất xấu hổ!”

“Đối mắt với thực lực, tất cả đều chẳngđáng là gì cả.” Lý Diệc Viễn khinh thường cười một tiếng: “Cũng chỉ có người kém cỏi mới không dám nhận khiêu chiến.”

“Hôm nay mọi người thật sự làm rất tốt, tôi nhảy hơi mãnh liệt nên có chút khẩn trương,” Lâm Tinh Vũ ngượng ngùng, đôi mắt sáng lấp lánh: “Cảm ơn Du Du đã giúp tôi hòa âm.”

Cậu ta do dự một chút, cuối cùng vẫn kiên định nhỏ giọng nói với Phương Tầm Du: “Chờ đến lúc đó tiết mục kết thúc…… tôi tôi tôi sẽ để cậu gặp ba tôi!”

Phương Tầm Du:???

Phương Tầm Du có chút hoảng sợ lui về phía sau một bước nhỏ ——

Cậu không đón dâu, gặp gia trưởng làm chi?!

******

Bên kia.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Tề Tinh Xán đi đến hành lang ở hậu trường tìm được Sở Hoài Cẩn đang đứng bấm điện thoại chờ anh ta

“Sao cậu lại tới đây?”

“Cậu không tới làm đạo sư mà đến thính phòng làm gì?”

Tề Tinh Xán không hiểu.

Anh ta hỏi Sở Hoài Cẩn như pháo bắn liên hồi.

“Truy tinh.” Sở Hoài Cẩn bình tĩnh bỏ di động xuống, lời ít ý nhiều, trong giọng nói còn mang theo một ít ý cười: “Không phải đã nói rồi sao?”

Tề Tinh Xán:??

Anh ta nhìn nhân viên công tác cùng tuyển thủ xuống sân khấu đi tới đi lui, đè thấp thanh âm.

“Không phải chứ, cậu trêu ai thế.” Trong giọn nói của Tề Tinh Xán mang theo sự nghi ngờ nồng đậm: “Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao?”

Sở Hoài Cẩn không trả lời, chỉ là tâm tình tốt nên vẫn cứ cười.

“Cậu…… Không bị vấn đề gì chứ.” Tề Tinh Xán ôm cánh tay, bị nụ cười của Sở Hoài Cẩn làm cho nổi da gà, nhìn từ trên xuống dưới đối phương: “Cậu, mà lại truy tinh?”

Sở Hoài Cẩn không trả lời anh ta, biểu tình trên mặt hơi thay đổi, nhìn thẳng về cánh cửa phía sau anh ta.

Tề Tinh Xán:???

“Sao cậu lại đột nhiên im……”.

Tề Tinh Xán vừa nhỏ giọng nói vừa quay đầu lại.

Gương mặt của Phương Tầm Du xuất hiện ở trước mắt anh ta.

Phương Tầm Du vừa mới thay quần áo, nhưng kem trên mặt còn chưa có tẩy trang, mặc trang phục thoải mái lỏng lẻo, so sánh với quỷ hút máu lúc ở trên sân khấu còn đẹp hơn.

Thần sắc của Phương Tầm Du phức tạp nói không nên lời.

Cậu lựa chọn bỏ qua Tề Tinh Xán, cứ như vậy yên lặng nhìn Sở Hoài Cẩn, tim đập rất nhanh.

Cái loại cảm giác này…… Càng mãnh liệt.

Giống như là gặp lại người quen, trong không khí hậu trường không sáng lắm, Phương Tầm Du dùng đôi mắt phác hoạ lại hình dạng quen thuộc lại xa lạ kia.

Phương Tầm Du chớp chớp mắt, tim đập có chút nhanh

Cũng không biết qua bao lâu Phương Tầm Du mới hạ quyết tâm, cậu đi về phía trước vài bước, hít sâu một hơi, con ngươi xinh đẹp nhìn đối phương, thử thăm dò mở miệng ——

“…… Sở Hoài Cẩn?”

Tề Tinh Xán:? Đột nhiên anh ta cảm giác bản thân có chút chói mắt là như thế nào TT
« Chương Trước