Chương 4.2

Bùa chú hoá thành một đạo lưu quang bị thiêu đốt hầu như không còn, nháy mắt biến mất vào hư không.

Tốc độ cũng hơi quá nhanh đi.

Nhìn ra Sở Vô Thanh kinh ngạc, Sở Hoàn Chi nói: “Vô Thanh không thích, tự nhiên không thể để lâu hơn dù chỉ một khắc.” Lại nói: “Thí luyên ở Tiểu thế giới này, ta đã nghe rồi. Ngươi không cần lo lắng, tuy rằng lần tranh đoạt cơ duyên này khó khăn cực lớn, nhưng ta sẽ tìm một tử sĩ Trúc Cơ đại viên mãn, nửa bước Kim Đan hộ tống ngươi, tranh đoạt hết thảy. Chờ đến khi vào được tiểu thế giới, ngươi chỉ cần dùng Thượng Phẩm Linh Thạch, làm hắn kết đan.”

Sở Vô Thanh khẽ lắc đầu, tiếc nuối nói: “Không được, cha, lần này ta đã tự mình tìm được người, có hắn đi cùng thì lần cơ duyên này đã thắng được một nửa. Kim Đan tuy rằng tốt, nhưng rốt cuộc chỉ có thể mang một cái, phải nhịn đau từ bỏ.” Không có Kim Đan làm chỗ dựa, đích xác sẽ không được thuận tiện nhiều.

Sở Vô Thanh nói thần thần bí bí, Sở Hoàn Chi lại không tìm tòi nghiên cứu, hắn xưa nay luôn tin tưởng năng lực nhi tử mình, cũng tin tưởng vững chắc rằng người tu hành muốn đi trên con đường của mình. Người tu tiên có thể không có hết thảy duy độc không thể không có ý chí kiên quyết, hắn không sợ nhi tử đi nhầm đường, bởi vì bất luận đi sai đường nào hắn đều có thể dẫn hài tử mình trở về, cũng không sợ hắn gặp rắc rối, hắn sẽ vì hài nhi mà che mưa chắn gió, bảo vệ tất cả.

“Như vậy cũng thực tốt, nhưng vẫn chưa đủ. Ngươi yên tâm, ta sẽ không tiếc đại giới tìm cho ngươi pháp bảo để mang người vào mà không bị phát hiện, ba ngày sau đưa cho ngươi.” Sở Hoàn Chi vung tay lên, một túi Càn Khôn cao giai xuất hiện ở trước mặt hai người.

“Túi Càn Khôn này có 500 Thượng Phẩm Linh Thạch ở bên trong, ngươi cầm đến Đấu giá hội Tiên Khải Các tìm chọn sát thủ nào có năng lực mạnh. Ở tiểu thế giới có người tu vi Kim Đan đỉnh cấp tọa trấn, lại còn có thêm sát thủ mở đường, có thêm người mà ngươi nhìn trúng tương trợ, như thế mới có thể vô ưu.”

**********

Thanh Sóng đại thế giới, trong Thượng Nguyên Tông.

Bên ngoài tiểu cấm địa Vô Phong lúc này đứng đầy đệ tử Trúc Cơ kỳ, càng có rất nhiều chấp sự Kim Đan cũng hướng về nhà gỗ nhỏ mà tới.

Thậm chí không ít Nguyên Anh chi tu cũng dùng thần thức ở xa xa quan sát.

Thực nhanh sau đó phía trên Vô Phong liền xuất hiện dòng khí lốc xoáy thật lớn, linh khí dạng lốc xoáy như vậy, chỉ có tu sĩ tích lũy cực kỳ thâm hậu lúc kết đan mới có thể xuất hiện dị tượng như này, nơi kết Kim Đan cũng nhất định phải xa nơi ở thường nhân.

Trong nhất thời, các đệ tử đang vây xem đều phấn chấn lên, những vẫn không dám bước về phía trước dù chỉ một bước.

Tiểu Vô Phong vốn là phúc địa tu luyện nơi linh khí cực kỳ nồng đậm, tất cả là bởi vì đệ tử thân truyền Nhất mạch của lão tổ Thượng Nguyên Tông Đạm Đài Tử Yên tu vi luyện khí tại đây bế quan đột phá Trúc Cơ, mới khiến cho Tiểu Vô Phong trở thành cấm địa tông môn.

“Tiểu sư tổ chỉ mới là đột phá Trúc Cơ, thế nhưng lại xuất hiện dị tượng mà kết đan mới có! Thật sự là quá lợi hại, không hổ là đệ tử thân truyền của lão tổ.”

“Tiểu sư tổ thật là thiên kiêu trong thiên kiêu, tương lai không dám tưởng tượng, tương lai không dám tưởng tượng a!”

“Cũng giống như Phương Mộc chân quân thăng Trúc Cơ nhưng dẫn động dị tượng Kết đan, nhưng lần đó cũng đã là 500 năm trước, sau đó Phương Mộc chân quân một đường trở thành một trong những người trên bảng Kim Đan, cũng đánh vỡ kỷ lục Nguyên Anh ở Thanh Sóng đại thế giới.”

Thời điểm mọi người ở đây đang tính toán trong lòng phải tiến hành tiệc mừng tiểu sư tổ, đột nhiên, phía trên lốc xoáy linh khí, thế nhưng lại xuất hiện tầng tầng kiếp vân.

“Chuyện, chuyện gì vậy, tiểu sư tổ chỉ là Trúc Cơ thôi, vì sao lại xuất hiện thiên kiếp?” Lần này đám cháp sự Kim Đan nguyên bản đang mỉm cười đàm luận, cả đám đều chấn kinh.

Mà xa xa các vị trưởng lão Nguyên Anh đang quan vọng sợ có ngoài ý muốn phát sinh cũng nhăn mày lại, không có người có thể gánh vác trách nhiệm an nguy ngoài ý muốn của tiểu sư tổ, lúc đang tính phái người hướng tông môn bẩm báo.

Lại nghe trên không trung vang lên một đạo thanh âm tang thương, “Không có việc gì, Tử Yên chỉ đang ở luyện khí, ngươi có thể quan sát học tập.”

Là lão tổ!

Mọi người nghe thế thì sôi nổi quỳ lạy, đồng thời hoảng sợ mà vọng về phía Tiểu Vô Phong, mượn thiên kiếp để luyện khí? Thật sự là khiến người khác khó có thể tưởng tượng.

Chỉ có trưởng lão Nguyên Anh nhất mạch là hiểu được, tiểu sư tổ đây là có lòng tin vào thực lực chính mình, biết nhất định sẽ dẫn phát dị tượng, vì thế mới mượn lần thăng Trúc Cơ thiên địa chi lực để luyện khí , vì cơ bản luyện bằng tu vi Trúc Cơ thông thường thì căn bản không có khả năng luyện ra pháp bảo!

Mà pháp bảo cao giai vừa xuất hiện, nhất định sẽ dẫn động thiên kiếp, pháp bảo này của tiểu sư tổ hẳn là về lôi hệ, lấy thiên kiếp chú lôi linh hoàn thành bước cuối cùng. Nhưng mà bước cuối cùng này cuối cùng lại là bước nguy hiểm nhất, thoáng đạp sai, đó là thiên lôi quán thể, mệnh vẫn (mạng mất) ngay tại đương trường! Đây phải là khí phách như thế nào, càng đừng nói là can đảm như thế nào!

Tiểu sư tổ đại tài.

Tựa hồ là vì xác minh phỏng đoán Nguyên Anh trưởng lão là đúng, sau khi lôi kiếp đã hạ một kích, kiếp vân cũng tiêu tán, Tiểu Vô Phong liền xuất hiện bảo quang.(ánh sáng bảo vật :’]]])

Ở trong Tiểu Vô Phong, từ trong phủ phúc địa đi ra, một thanh niên áo tím ngồi trên mặt đất, tay áo huyền văn buông xuống trên tầng tầng mây do linh khí tụ lại, hắn nhìn chăm chú cây trâm cài dài 5 tất trong tay .

Trâm cài này trắng thuần, bên trong lại lộ ra một ít thiển lam, tựa như dùng băng phách vùng địa cực mà chế tạo thành, phía trên còn lưu động nhè nhẹ một ít điện lưu thỉnh thoảng hiện ra, xảo đoạt thiên công.

Thanh niên khóe môi hơi hơi giơ lên, “Hy vọng A Thanh thích.” Mặt mày tràn đầy kiêu ngạo bễ nghễ.

“Nếu đã luyện khí thành công, còn không mau mau lăn tới Tử Tiêu phong, người Sở gia tới.” Lão tổ Luyện khí vọng âm tới.

“Có người Sở gia tới? Tạ sư tôn, đồ nhi này liền đi đây,” thanh niên nghe vậy lập tức đứng lên, từng trận thanh phong đem hắn nâng lên, nhanh chóng hướng về phía Tử Tiêu phong mà bay đi, “Chắc là A Thanh nhớ ta, lại muốn đưa thứ gì cho ta. Vậy hôm nay hồi âm chọc hắn đem mình tặng cho ta đi.”

Người này đúng là vị hôn thê Đạm Đài Tử Yên của Sở Vô Thanh, không, là vị hôn phu Đạm Đài Tử Duyên mới đúng.