Lúc này, hai tay Nguyệt Phi Nhan đang khoanh trước ngực đứng ở bên cạnh, con mắt màu đỏ nhìn chăm chú lên ba người trước mắt.
Không thể không nói, cô phải thừa nhận vóc dáng của ba người đều rất không tệ.
Nữ xinh đẹp, nam có khí chất.
- Hoan nghênh đã đến với Bộ Lạc Nguyệt Đầm.
Sau khi Nguyệt Phi Nhan kiểm tra ba người xong, buông cánh tay xuống, thoải mái tự giới thiệu:
- Tôi tên là Nguyệt Phi Nhan.
- Tôi tên là Mục Lương, mục trong mục thiên hạ, lương trong lương sư ích hữu.
Mục Lương ôn hòa nho nhã nói.
Nguyệt Phi Nhan nghe xong giới thiệu, con ngươi màu đỏ hơi híp lại, hiểu rõ người trước mắt càng không đơn giản so với trong tưởng tượng.
Nhìn cách người đó ăn nói là có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề.
- Mạo muội đến đây quấy rầy.
Thái độ của Nguyệt Phi Nhan không còn tùy tính như vậy.
Nhưng, cô cũng không che giấu nói thẳng:
- Tôi nghe tới thủ vệ đến báo cáo có khách quý đến Bộ Lạc Nguyệt Đầm, cho nên mới tò mò đến xem một chút.
- Vậy bây giờ nhìn thấy vậy có phải làm cô thất vọng hay không?
Mục Lương mang theo khôi hài nói.
- Không có, anh vô cùng đẹp trai... Không giống.
Tay Nguyệt Phi Nhan sờ lên cằm.
Cô giống như một đại thúc đang xoắn xuýt phê bình:
- Nói như thế nào đây, chính là phong độ của anh rất đặc biệt.
Sau khi cô hầu gái tóc đỏ bên cạnh nghe xong thì ngượng ngùng cúi đầu xuống.
- Khí chất của cô cũng rất đặc biệt.
Khóe miệng Mục Lương hơi lại, cô gái này có chút ngay thẳng.
- Ha ha ha... Đúng không, rất nhiều người đều nói như vậy.
Nguyệt Phi Nhan một tay chống eo, cởi mở cười lên.
-...
Mục Lương lần này hiểu rõ, cô tán dương anh chính là học người khác tán dương cô.
Thật sự là một cô gái thú vị.
- Đại tiểu thư, đừng cười.
Hầu gái tại sau lưng lúng túng chọc đại tiểu thư nhà mình.
Đại tiểu thư cái gì cũng tốt, chính là rất dễ đắc ý quên hình.
- Khục khục...
Nguyệt Phi Nhan ho nhẹ một tiếng.
Cô không ý tứ cười đối với Mục Lương, hiếu kì hỏi:
- Mấy người đến đây du lịch hả?
- Không phải, chúng tôi đến tìm người.
Mục Lương nhẹ lắc đầu.
- Tìm người?
Nguyệt Phi Nhan nghe vậy thì con mắt màu đỏ sáng lên, tự tin nói:
- Có lẽ tôi có thể giúp được.
- Ồ?
Lông mày Mục Lương nhướng lên, ra vẻ kinh ngạc hỏi:
- Tại sao ngươi phải giúp ta?
- Cái này...
Nguyệt Phi Nhan nghẹn lời, biết mình sốt ruột.
Nàng ngay thẳng nhưng lại không ngốc, chẳng lẽ nói thẳng là mẹ đại nhân nói cô nàng tới thăm dò?
Như vậy trở về chắc chắn sẽ chịu huấn.
- Đại tiểu thư của chúng ta là người tương đối nhiệt tình.
Hầu gái vội vàng giải vây cho đại tiểu thư nhà mình.
- Hóa ra là như vậy.
Mục Lương phối hợp gật đầu, ôn hòa nói:
- Vậy không làm phiền các ngươi nữa, chúng ta tìm người hỏi một chút là được.
Nói chuyện cũng cần có kỹ xảo, phải nắm quyền chủ động trong tay mới có thể khống tình thế.
- Tôi là đại tiểu thư của Bộ Lạc Nguyệt Đầm, trừ tôi ra thì không có mấy người có thể nhanh chóng giúp anh tìm người đâu.
Nguyệt Phi Nhan hào phóng nói ra thân phận, dùng loại phương thức này để tăng độ thiện cảm.
- Như vậy.
Mục Lương khẽ mím môi, cười nói:
- Vậy thì làm phiền cô.
- Không phiền.
Nguyệt Phi Nhan tùy ý khoát tay, đề nghị:
- Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống từ từ nói đi.
- Cũng được.
Mục Lương gật đầu.
- Bộ Lạc Nguyệt Đầm chúng ta có một nhà hàng rất không tệ, anh cảm thấy thế nào?
Nguyệt Phi Nhan dùng lưỡi liếʍ khóe miệng.
- Làm phiền cô dẫn đường, vừa vặn có thể thử mỹ thực của Bộ Lạc Nguyệt Đầm một chút.
Mục Lương nói khẽ.
- Tuyệt đối sẽ không để anh thất vọng.
Nguyệt Phi Nhan nói xong nhẹ xoay vểnh mông, bước đi ở phía trước dẫn đường.
Mục Lương mang theo hai cô gái và một thú theo ở phía sau.
Trên đường, Mục Lương câu được câu không trò chuyện với cô gái tóc đỏ.
Nhà hàng ở trung tâm Bộ Lạc Nguyệt Đầm.
Ba người Mục Lương nhìn lầu gỗ hai tầng trước mắt, cơ cấu giống với quán rượu cổ đại ở Trái Đất.
- Vào đi.
Nguyệt Phi Nhan vẫy vẫy tay, xe nhẹ đường quen dẫn đầu đi lên lầu.
Mục Lương mệnh lệnh Kỳ Nhông Ba Màu đứng ở nơi hẻo lánh bên ngoài lâu, còn anh thì mang theo hai cô gái đi vào nhà hàng.
Trong nhà hàng cũng không có nhiều người dùng cơm, trên lầu hai càng chỉ có bốn người bọn họ.
Dù sao, thế giới Mạt Thế này không có nhiều người có tư bản ăn cái gì trong nhà hàng.
Hai người Mục Lương, Nguyệt Phi Nhan ngồi xuống ghế.
Khi cô gái tai thỏ ngơ ngác còn muốn ngồi xuống thì lại bị cô gái tóc trắng vụиɠ ŧяộʍ nắm chặt sau áo ngăn cản.
Ly Nguyệt đối mặt ánh mắt của cô gái tai thỏ thì mờ mịt.
Nàng lên tiếng nhỏ đến không thể nghe thấy:
- Hầu gái không thể vào.
Cô gái tóc trắng biết lấy thính lực của Mễ Nặc có thể nghe được lời nói nhỏ xíu.
Quả nhiên, lỗ tai thỏ của Mễ Nặc hơi động một chút, con mắt màu xanh lam trả về một ánh mắt ý nói "Kém chút gặp rắc rối".
-...
Hầu gái đứng sau lưng Nguyệt Phi Nhan lén lút ngắm quần áo của hai người.
Cô lại cúi đầu nhìn quần áo vô cùng bẩn của mình, đột nhiên phát hiện không thể so sánh.
Nguyệt Phi Nhan không đợi ông chủ đến đã la lớn:
- Chú ba, lấy một phần lớn.
- Được rồi.
Ông chủ mới vừa đi ra một nửa đã đi trở về.
Nguyệt Phi Nhan ghi món ăn xong, quay đầu nhìn hai cô gái sau lưng Mục Lương.
Cô tò mò hỏi:
- Hai người không ngồi hả?
- Không, chúng tôi là thị vệ và hầu gái của đại nhân, không thể ngồi xuống ghế.
Ly Nguyệt thanh lãnh nói.
- Hả? Thị vệ? Hầu gái?
Nguyệt Phi Nhan ngơ ngác há to miệng.
Cô ngơ ngác nhìn quần áo của hai người, lại cúi đầu nhìn quần áo của mình.
Lúc nào quần áo của một người thị vệ hầu gái còn tốt hơn quần áo của Đại tiểu thư cô, còn tinh mỹ hơn, sạch sẽ hơn.
Cô tóc đỏ có chút thụ đả kích.
-...
Hầu gái dùng tay chọc chọc sau lưng đại tiểu thư nhà mình.
Đại tiểu thư, biểu hiện của cô quá rõ ràng, không được tiếp tục mất mặt.
- Tiểu Nặc, lấy chân dung ra.
Khóe miệng Mục Lương mỉm cười nói.
- Vâng.
Mễ Nặc cố nén khϊếp ý, từ trong bọc lấy ra một cái hộp gỗ, hai tay đưa lên.
Mục Lương mở hộp gỗ ra, từ giữa xuất ra chân dung tỷ tỷ của cô gái tai thỏ đưa cho Nguyệt Phi Nhan.
- Đây là?
Nguyệt Phi Nhan nghi ngờ nhận lấy.
- Tôi muốn tìm người trong bức chân dung này.
Mục Lương ôn hòa nói.
Nguyệt Phi Nhan kéo một chút sợi tóc bên tai, có ý tốt nhắc nhở:
- Dựa theo chân dung để tìm người, sẽ có khác biệt rất lớn với người thật.
- Cô có thể xem thử trước.
Mục Lương cũng không có giải thích.
- Tốt, để tôi xem thử. Nguyệt Phi Nhan mở tranh chân dung ra.
Cô nhìn thấy người trên đó thì kinh ngạc nói:
- Vẽ thật như vậy à, người họa sĩ đó thật là giỏi?
- Là một hoạ sĩ rất đặc biệt.
Mục Lương ác thú nói.
Sau khi hai người Ly Nguyệt, Mễ Nặc nghe thấy vậy thì khóe miệng cùng nhau nhấc lên một đường cong.
Nguyệt Phi Nhan ghi nhớ đặc điểm của nhân vật trong chân dung, ngẩng đầu hỏi:
- Ta có thể hỏi một chút người trong bức tránh đó là ai không?
- Người này là một người chị trong nhà tôi, chị đã đi ra khỏi nhà nhiều năm.
Mục Lương ấm giọng nói, có thể rõ ràng cảm giác quần áo phía sau lưng bị người nắm chặt.
- Người nhà.
Mễ Nặc thì thào mím chặt miệng nhỏ, tầm mắt hạ xuống, tay nhỏ kéo chặt quần áo của Mục Lương.
- Hiểu rõ, tôi sẽ phái người đi tìm.
Nguyệt Phi Nhan hiểu rõ gật đầu, cầm bức tranh chân dung trở về.
- Cảm ơn.
Mục Lương nhận lấy tranh chân dung, nhẹ nhàng đặt lại vào trong hộp gỗ.
- Mấy người là đến từ thành lớn đó à?
Nguyệt Phi Nhan bán một cái nhân tình, bắt đầu chính thức thăm dò:
- Có thể nói với tôi một chút về thế giới bên ngoài không?
- Tôi, chúng tôi đến từ thành Huyền Vũ.
Mục Lương nháy mắt nghĩ đến tên của Rùa Đá, khẽ cười nói:
- Không biết cô muốn biết cái gì?
- ?
Khóe miệng hai người Ly Nguyệt, Mễ Nặc giật một cái, đương nhiên biết thành Huyền Vũ đại biểu cho cái gì.