Hôm sau, trời tờ mờ sáng.
Mễ Nặc đã tỉnh, cô ngơ ngác nhìn lêи đỉиɦ của lều gỗ.
Đêm qua cô đã liên tục suy nghĩ, mình có nên rời khỏi với Mục Lương hay không, nghĩ đến mất ngủ, mấy canh giờ sau mới trong lúc bất tri bất giác ngủ.
- Ngửi ngửi...
Mễ Nặc nhíu mũi ngọc tinh xảo, nghe được thoang thoảng mùi thịt.
Cô gái quay đầu nhìn sang, bên trong lò sưởi còn lại một chút than củi, trên giá gỗ của lò sưởi treo một cái nồi sắt, mùi thơm là từ bên trong bay ra.
- Tỉnh rồi thì ăn một chút gì đi.
Mục Lương cầm một cái thìa, nhẹ nhàng khuấy đều đồ vật trong nồi sắt.
Mễ Nặc thất thần một lát, trước đó đều là cô chuẩn bị bữa sáng.
Cô nghi ngờ hỏi:
- Thân thể của anh đã tốt rồi à?
- Ừm, đã tốt.
Mục Lương nhẹ nhàng nói.
Bữa sáng là lương khô thêm nước nấu với thằn lằn nhỏ, tuy là một bữa ăn không được đầy đủ nhưng lại có thể nhét đầy cái bao tử.
Lương khô là lúc động đất, một trong mấy thứ đồ Mục Lương mang tới từ Trái Đất.
- Nha.
Mễ Nặc im lặng ngồi xuống bên cạnh lò sưởi.
- Ăn no rồi thì ta và ngươi cùng đi ra ngoài đi săn.
Mục Lương múc bữa sáng đặt vào trong hộp cơm bằng sắt đưa tới trước mặt cô.
Muốn rời khỏi doanh địa đi xa, anh phải chuẩn bị một chút đồ ăn mới được, lương khô đã còn lại không bao nhiêu.
- Cảm ơn.
Mễ Nặc nhu thuận nhận lấy hộp cơm.
Cô nhận ra hộp cơm bằng sắt này chính là đồ vật từ trong ba lô kia.
Năm ngày trước, cô còn muốn cầm nó đi nộp thuế, sau đó không nỡ.
Mục Lương nhìn ra cảm xúc của cô không phải rất vui, nhưng anh cũng không an ủi.
Anh cầm hộp cơm tầng trong tay, có chút thịt để nấu cháo, lẳng lặng dậy sớm nấu bữa sáng.
- Tư xùy ì ~~
Hai người im lặng ăn bữa sáng.
Mễ Nặc mím môi một cái, vụиɠ ŧяộʍ nhìn gương mặt của Mục Lương.
Không biết vì sao, cô đột nhiên không tìm được đề tài, không có cách nào giống trước đó.
- Răng rắc...
Chân của Rùa Đá mặt đất lay một chút, con mắt màu xanh lục thẳng tắp nhìn chằm chằm Mục Lương.
Mễ Nặc nhìn thấy Nham Giáp Quy thì lập tức đã tìm được chủ đề:
- Con rùa này làm sao đây?
- Nó cũng đi ra ngoài với chúng ta.
Mục Lương cũng không yên tâm để Nham Giáp Quy ở trong doanh địa một mình.
Cấp của Rùa Đá cũng không cao, lỡ như bị người khác phát hiện sẽ bị làm thịt ăn mất.
Hơn nữa, Rùa Đá cũng muốn ăn cái gì, ở bên ngoài có thể tự mình đi săn tìm đồ ăn.
- Như vậy.
Mễ Nặc nhẹ gật đầu.
Bầu không khí lần nữa im lặng, lại không có chủ đề.
Ăn sáng xong, hai người mang lên đồ vật quan trọng trong lều gỗ đi, miễn cho có ăn trộm đi vào.
Phòng ở của Mễ Nặc chính là một cái lều gỗ, dùng da thú và cây khô dựng lên.
Lều gỗ ở sát mép ngoài doanh địa, vừa vặn thích hợp hai người một rùa len lén rời khỏi doanh địa.
Tốc độ bò của Rùa Đá cũng không nhanh, cũng chỉ bằng tốc độ đi đường của người bình thường, nhưng mai rùa là màu xám giống viên đá dùng để ngụy trang cực tốt.
Sau khi rời khỏi doanh địa, hai người một rùa đi thẳng về phía Bắc.
Dựa theo cô giới thiệu thì phía Bắc có một gò núi nham thạch, có thật nhiều kỳ nhông.
Trên đường, Mục Lương cũng nhìn thấy những người khác, chỉ là bọn hộ từ xa đã tránh đi.
Anh có thể đoán được nguyên nhân, chắc là sợ bị người khác cướp đồ ăn.
Dù sao, thế giới tận thế, vì sống sót, lúc nào cũng có thể bị đâm lưng.
Gò núi nham thạch cách doanh địa cũng không xa, hai người rất nhanh đã đến dưới chân một gò núi gần nhất.
- Tiểu Huyền Vũ, tự mày đi kiếm ăn đi.
Mục Lương ngồi xổm người xuống, vỗ đầu Nham Giáp Quy.
Anh đạt đặt cho Rùa Đá cái tên là Huyền Vũ, cũng coi là một cái chờ đợi.
- Ngao ~~
Rùa Đá ủi ủi lòng bàn tay Mục Lương, sau đó chọn một phương hướng, chậm rãi bò đi.
- Nó sẽ không lạc mất chứ?
Mễ Nặc lo lắng hỏi.
- Sẽ không, giữa ta và tiểu Huyền Vũ có thể cảm ứng lẫn nhau.
Mục Lương mỉm cười nói.
Động vật thuần dưỡng, anh có thể dùng suy nghĩ để giao lưu.
Mễ Nặc nhẹ nhàng thở ra, đưa tay chỉ phía trước:
- Cạm bẫy của ta, ở dưới chân của mấy gò núi phía trước.
- Ngươi đi xem bẫy thử, ta sẽ đi dạo xem gần đây có con mồi gì không.
Mục Lương quyết định chia làm hai đường.
Anh muốn bắt giữ con mồi không phải Kỳ Nhông, thịt quá ít, rất khó nhét đầy bao tử.
- Được rồi.
Mễ Nặc nói khẽ:
- Nếu có chuyện gì thì cậu hét to lên cho tôi biết.
- Được.
Mục Lương nhẹ bước đi, chọn phương hướng ngược lại với Rùa Đá đi.
- Ai ~~ vì sao hôm nay lại bực bội như vậy.
Mễ Nặc buồn bã thở dài, hai tay vỗ gương mặt giữ vững tinh thần tới.
- ...
Mục Lương bước chân dừng lại, sau đó nhanh chân đi xa.
Anh được Rùa Đá cường hóa, giác quan cũng trở nên mạnh hơn một chút, ngay cả tiếng thở dài của cô mà anh cũng nghe được.
Cô bé ở một mình, đặc biệt lại không có bạn bè gì, đột nhiên có người làm bạn nên muốn hai người ở chung.
Mục Lương không có ý định an ủi Mễ Nặc, nếu như cô bé không đi theo anh rời khỏi thì bây giờ ôn nhu chỉ làm cho cô tổn thương càng nhiều.
- Thật đúng là hoang vu, không khác gì sa mạc Gobi cả.
Mục Lương vừa đi vừa liếc mắt nhìn xung quanh.
Anh nhàn nhạt cảm khái:
- Không biết người nơi này sao có thể sống được lâu như vậy.
- Cát ~~
Âm thanh cát trượt xuống nháy mắt làm cho Mục Lương chú ý.
Anh nhìn chằm chằm một chỗ vách đá cách đó không xa, cẩn thận liếc nhìn một vòng thì nhìn thấy con vật làm cho hạt cát trượt xuống.
Một con Kỳ Nhông đang leo lên vách đá.
- Đã nhìn thấy thì tao sẽ không thể thả mày đi được.
Mục Lương rút dao quân dụng bên hông ra, nhanh chóng đâm về phía đầu của Kỳ Nhông đó.
Phốc, phốc...
Kỳ Nhông chết rồi.
- Cát ~~
Vách đá đột nhiên lại có một con Kỳ Nhông xuất hiện, nhanh chóng leo lên phía trên.
- Kỳ Nhông Đổi Màu?
Mục Lương sững sờ không đến một giây, nhanh chóng phản ứng, lập tức dùng tay chụp về phía Kỳ Nhông Đổi Màu.
Lần thứ nhất anh bắt hụt, nhưng lần thứ hai đã bắt được Kỳ Nhông Đổi Màu.
- Không ngờ Kỳ Nhông ở đây lại không phải cùng một loại.
Mục Lương nhìn Kỳ Nhông Đổi Màu đang giãy dụa trong lòng bàn tay, xét về kích thước thì còn Kỳ Nhông này phải lớn gấp đôi những con khác.
Làm cho người cảm giác ngạc nhiên nhất là, trên da của Kỳ Nhông Đổi Màu chia thành ba màu đỏ, lục, lam.
- Đinh! Phát hiện ra động vật có thể thuần dưỡng, có muốn thuần dưỡng không?