- Anh không sợ tôi sao?
Cô gái có mái tóc trắng, trừng lớn hai mắt hỏi.
- Tại sao phải sợ cô? Bởi vì đường chỉ trên mặt của cô sao?
Mục Lương chớp chớp con ngươi màu đen.
Lẽ nào, đường chỉ màu hồng này có cái gì tính đặc thù gì? Hay có ý gì?
- Không phải... Anh nhìn kỹ đi, những thứ này đều là thật?
Cô gái tóc trắng đã vội vàng tiến lên mấy bước, chỉ vào đường chỉ màu hồng trên mặt.
- Thật đúng là không thể nói, thật xinh đẹp.
Mục Lương tỉ mỉ nhìn chằm chằm đường chỉ trên mặt cô.
Đường chỉ màu hồng còn có thể tỏa sáng lấp lánh, đúng khá kỳ lạ.
- Xinh đẹp?
Cô gái tóc trắng tự lẩm bẩm, con ngươi màu bạc bị dại ra.
Đây là lần đầu tiên cô nghe từ trong miệng người khác, nghe được có người khen "Hư quỷ cảm nhiễm" xinh đẹp.
Cô gái tóc trắng ngơ ngác, tập trung đôi mắt, phức tạp nhìn con ngươi màu đen của đối phương, muốn nhìn một chút có phải đang nói láo hay không?
Cô nhìn thấy một ánh mắt sâu thẳm tự nhiên.
Anh ấy đang nghiêm túc, không phải đang nói láo, không phải đang lừa gạt cô, cũng không có dấu vẻ chán ghét.
-...
Trong lúc bất chợt, cô gái tóc trắng nói không ra lời, một cảm giác được người khác chấp nhận, khen xinh đẹp, trong lòng rất lạ.
Trước mắt, người đàn ông mặc quần áo sạch sẽ này, chẳng lẽ không biết "Hư quỷ cảm nhiễm" đại biểu cho cái gì?
Nhưng... chỉ cần người hơi có chút thực lực, đều biết "Hư quỷ cảm nhiễm" là cái gì.
Chẳng lẽ thực lực người đàn ông này cường đại, cho nên mới không thèm để ý?
Có lẽ có khả năng này.
- Đây...
Mục Lương bị ánh mắt nóng bỏng của cô nhìn chằm chằm, có hơi không được tự nhiên.
Anh vội vã nói sang chuyện khác:
- Tôi còn chưa biết tên của cô là gì?
- Tôi gọi là Ly Nguyệt.
Cô gái tóc trắng mím môi một cái, mặt tươi cười tràn đầy phức tạp hỏi:
- Còn anh? Anh tên là gì?
- Mục Lương, Mục trong dương nhân mục, Lương trong thầy tốt bạn hiền.
Mục Lương nhàn nhạt giới thiệu tính danh mình một chút.
- Tôi có thể nhìn đóa hoa kia không?
Gi ọng nói của Ly Nguyệt tràn ngập vội vàng.
- Hoa tạm thời không xem được.
Mục Lương bất đắc dĩ nói.
- Anh gạt tôi?
Vẻ mặt của Ly Nguyệt tối sầm lại, khàn khàn nói to:
- Anh đã đáp ứng tôi, sẽ cho tôi nhìn thấy đóa hoa kia.
- Đừng có gấp, tôi cũng không có nói không để cho cô nhìn.
Mục Lương liếc mắt, trấn an nói:
- Vải len sọc, đã không còn ở đây.
- Vậy đóa hoa kia ở đâu?
Ly Nguyệt vội vàng hỏi.
- Tôi cho động vật thuần dưỡng của mình đem về trong nhà rồi.
Mục Lương châm thêm một cái chân bàn bỏ vào trong đống lửa, nói:
- Nếu cô thật muốn nhìn, vậy chỉ có thể đi đến nhà tôi một chuyến.
- Đem hoa về trong nhà...
Khuôn mặt của Ly Nguyệt ngẩn ngơ.
Cô nhớ tới ở dưới chân gò núi, nhìn thấy con nhện hung thú kia vận chuyển đồ vật.
Thì ra là nó vận chuyển hoa đi.
Nhưng, có hơi kỳ quái.
Lẽ nào nhà của người đàn ông này, ở gần đại bản doanh đạo tặc sao?
Cũng quá lớn mật đi, không sợ Huyết Hồ Tử tìm tới cửa sao?
Ly Nguyệt nhịn không được hiếu kỳ hỏi:
- Nhà của anh gần đây sao?
- Đúng vậy, nhà của tôi đang ở gần đây.
Mục Lương gật đầu.
- Anh thật to gan.
Sắc mặt của Ly Nguyệt cổ quái.
Rất nhiều nghi hoặc của cô cũng đều đã nghĩ thông rồi.
Nhà của người đàn ông này ở gần đây, đại biểu cho đối phương hiểu được bố trí của đại bản doanh đạo tặc, thảo nào có thể đơn giản đi vào kho bảo bối của Huyết Hồ Tử.
- Lá gan của tôi vẫn còn rất lớn.
Mục Lương nghĩ tới hai lần "Trộm nhà" ở thế giới này.
Không phải, phải nói là hành vi dọn nhà.
- Huyết Hồ Tử gặp phải anh, thật đúng là xui xẻo.
Ly Nguyệt nhìn bốn phía, thấy đều rất bừa bộn.
- Cô có muốn ăn thịt nướng hay không?
Mục Lương cầm xâu thịt nướng lên.
Ly Nguyệt nhìn thịt nướng, khóe miệng không khỏi run lên.
Cô gái tóc trắng biểu lộ cổ quái hỏi:
- Anh còn không dự định rời khỏi sao?
- Chờ động vật thuần dưỡng của tôi quay lại đây mang thêm một ít đồ một lần nữa, sẽ mới rời đi.
Mục Lương dùng tâm linh cảm ứng vị trí Kỳ Nhông Ba Màu một cái, đã tại leo lên gò núi.
- Động vật thuần dưỡng quay lại mang thêm một lần?
Ly Nguyệt nghe vậy ngẩn người.
Cô giơ nón tay chỉ vào Nhện Qủy Đỏ đang nỗ lực vận chuyển kén trắng, nghi hoặc hỏi:
- Nó không phải đang vận chuyển đồ sao?
- Không phải Tiểu Hồng.
Mục Lương lắc đầu, cái cằm bĩu bĩu nhìn phía sau cô gái tóc trắng, khen ngợi:
- Di chuyển chủ lực vẫn là Tiểu Thải.
Nhện Qủy Đỏ chỉ là phụ trách đóng gói đồ cho đẹp, dời đến dưới gò núi, tìm một nơi giấu kỹ.
Mà, chủ lực phụ trách vận chuyển đồ đạc về nhà, lại chỉ có thể dựa vào Kỳ Nhông Ba Màu.
- Tiểu Hồng? Tiểu Thải?
Ly Nguyệt chưa kịp nhổ nước bọt.
Cô xoay người, nhìn thấy phía sau có một con kỳ nhông màu sắc sặc sỡ, nhất thời bị giật mình, nhịn không được lui về sau mấy bước.
Ly Nguyệt kinh ngạc la thất thanh:
- Xuất hiện lúc nào? Một chút âm thanh cũng không có.
- Tiểu Thải, qua đây.
Mục Lương ngoắc gọi Kỳ Nhông Ba Màu qua đây, bắt đầu cột một khúc vải lên người nó.
Mười lăm khúc vải, toàn bộ được treo trên người Kỳ Nhông Ba Màu, khiến kích thước thân thể nó lại tăng lên không chỉ gấp đôi.
-...
Ly Nguyệt không biết vì sao, chỉ cảm thấy dùng kỳ nhông thật không đáng giá.
Một con kỳ nhông hung mãnh, cũng chỉ để dọn đồ.
Rầm rầm rầm ~~~.
Để cho Kỳ Nhông Ba Màu tiện đi ra ngoài, lỗ hổng mái vòm lần nữa bị khuếch trương lớn hơn một vòng.
- Huyết Hồ Tử trở về, cũng sẽ không bị tức chết chứ?
Ly Nguyệt nhìn động tác thô bạo của Mục Lương, lẩm bẩm một câu:
- Đoán là... Sẽ phải bị xỉu vì tức.
- Đi.
Mục Lương vác một bao không thấm nước, bắt chuyện với cô gái tóc trắng chuẩn bị rời khỏi.
Anh đã sớm chuẩn bị xong thùng gỗ nhỏ Thủy Tinh Ngư, dùng tơ nhện không thấm nước cố định ở mặt trên, trong lúc đó ngang lưng sau mông lại cột lên một bó kiếm.
- Tới...
Ly Nguyệt nhìn thấy nhiều đồ trên người Mục Lương.
Cô đột nhiên cảm thấy, bản thân cũng không thể tay không mà về.
Hai người đi ra lỗ hổng của mái vòm, đều chuẩn bị bắt đầu leo xuống núi Khâu.
- Chờ tôi một chút.
Ly Nguyệt xoay người chạy chậm trở về, nhanh chóng bắt đầu thăm dò đồ vật quan trọng.
Chẳng được bao lâu.
Cô gái tóc trắng cõng thêm một thùng nước nhỏ, và một túi thịt khô đi ra.
- Không tệ lắm, rất giống cách làm của tôi.
Mục Lương mỉm cười giơ ngón tay cái lên.
- Tôi, tôi chẳng qua là cảm thấy không muốn lãng phí một chuyến vô ích.
Mặt cười của Ly Nguyệt phiếm hồng, nhăn nhó xoa xoa góc áo.
- Hẳn là như vậy.
Mục Lương tán thưởng gật đầu.
Ly Nguyệt nghe được khen, da mặt mỏng còn có chút ngượng ngùng.
Nhưng, cô gái tóc trắng nhìn thấy đồ vật trên người Mục Lương.
Đồ vật trên người Kỳ nhông, với mười mấy kén trắng lớn được con nhện treo rũ xuống, đang được vận chuyển.
Ly Nguyệt nhất thời không cảm thấy cảm thấy hổ thẹn.
Đối lập một người đàn ông, đồ của cô hoàn toàn không đặt vào đâu.