Trong đêm tối, truyền đến mấy âm thanh.
- Mấy tên hỗn đản đáng chết kia, không lẽ bọn họ đã chết ở trong miệng hung thú?
- Hy vọng là chết ở trong miệng hung thú, nếu không... Đại ca sẽ cho bốn người bọn họ muốn chết cũng không được muốn sống cũng không xong.
- Bọn mày nói xem, bốn tên hỗn đản kia có thể bị người tiểu doanh trại kia gϊếŧ chết hay không?
- Bọn họ dám? Ai dám đắc tội đại ca chúng ta, chẳng lẽ chán sống rồi sao?
- Nói cũng phải.
Dù ba người đi đường mệt mỏi vất vả, nhưng vẫn hùng hùng hổ hổ vội vàng tiến lên phía trước.
Làm mật thám của băng trộm Huyết Hồ Tử, trời mới tờ mờ sáng, phải chạy đi đều là chuyện bình thường.
Chỉ cần không phải chạy đi trong đêm khuya là được, nếu không xác suất gặp được hung thú rất cao, đến chính thành.
Cộng thêm, bọn họ có phương thức đặc thù né tránh một vài hung thú, nếu như không may không tránh thoát được, cũng chỉ có thể chờ chết.
Băng trộm Huyết Hồ Tử sẽ không nuôi phế vật, người không có bản lãnh gì, cũng chỉ có thể làm việc của nô ɭệ.
Nô ɭệ có thể bị người đùa bỡn, gϊếŧ chết tùy ý, có đôi khi còn thống khổ hơn so với cái chết.
- Còn xa lắm không?
Một người trong đó hỏi.
- Trời vừa sáng sẽ có thể tới nơi.
- Tại sao đại ca muốn hợp tác với người tiểu doanh trại kia? Trực tiếp gϊếŧ hết, đoạt lấy tất cả mọi thứ không phải tốt hơn sao?
- Chớ quên lần trước chúng ta không may gặp phải một đám Nguyệt Lang kia, người chết không ít, chắc là đại ca muốn bổ sung nhân thủ.
- Thật là xui xẻo, xuất hành lần đó, mật thám dường như chết sạch.
- Đừng có lớn tiếng, mau chóng chạy đi.
Ba người an tĩnh lại, buồn bực chạy đi.
Thỉnh thoảng sẽ dừng lại nghỉ ngơi, hoặc nấp vào phía sau tảng đá, tránh né hung thú đi ngang qua.
Vẫn cứ như thế duy trì liên tục đến khi phía chân trời xuất hiện màu da cam, đại biểu cho trời đã sáng.
Lúc này, ba người đứng ở trên một gò núi, nhìn doanh trại từ xa lớn chừng quả đấm.
- Mau xem, có phải khu doanh trại đó hay không?
Một người hưng phấn hô.
- Chính là doanh trại đó.
Tên mật thám dẫn đầu bắt đầu ra lệnh:
- Chúng ta phân ba hướng, bí mật đi vào, sau đó sẽ hội hợp tại đây.
- Không thành vấn đề.
Ba người phân chia xong, sau đó bắt đầu lén lút đi về phía doanh trại.
Trên đường đi, sắc mặt của ba người đều khá khó coi.
Không có khí tức con người, một vài âm thanh cũng không có, hình như doanh trại này không có người.
- Thình thịch!
Một trong ba tên mật thám đột nhiên ngã sấp xuống.
- Hình như có thứ gì?
Tên mật thám đó vội vàng đứng lên, tìm kiếm vật gì đã đẩy ngã anh ta.
Anh ta quan sát một lúc rất lâu, cũng không thấy có vật gì.
- Thật kỳ quái.
Trong lòng tên mật thám đó càng thêm cảnh giác.
Khi ba tên mật thám tiến vào doanh trại, đều bị vấp té lộn mèo một cái.
Sau khi dò xét, ba người dồn dập trở lại núi Khâu Xử, bắt đầu trao đổi tin tức thăm dò được.
- Cửa không đóng, đồ vật quan trọng đều không thấy, còn có dấu chân rời đi rất vội vã.
- Lửa than vẫn còn chưa cháy hết, vậy họ đã rời đi khi trời còn chưa sáng.
- Phía bên tao cũng giống như vậy.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt cực khó coi.
- Ghê tởm, lại dám bỏ chạy.
Một tên mật thám tức giận hô.
- Bọn họ mới chạy trốn không bao lâu, nếu đuổi theo vẫn kịp chứ?
Gã mật thám khác hỏi.
- Vậy mày đuổi theo, tìm được tung tích của bọn họ, lưu lại dấu hiệu ven đường.
Gã mật thám cầm đầu lại an bài:
- Một người khác, theo tao trở về báo cáo cho đại ca.
- Hai mày nói xem, đại ca sẽ chịu đuổi theo sao?
- Hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy, đại ca bị người doanh trại kia đùa bỡn, lấy tính khí của đại ca nhất định sẽ đuổi theo.
- Nếu như bọn họ rời đi ngày hôm qua thì sao, e rằng đại ca sẽ không đích thân đuổi theo, tối đa phái một số người đi truy sát.
- Hiện tại thì, hắc hắc... Bọn họ chết chắc rồi.
- Đừng có thảo luận chuyện của đại ca, nhanh nghỉ ngơi một hồi, chúng ta phải nhanh chân quay về, báo cáo tình huống nơi này.
- Ừ.
Ba gã mật thám ăn xong thức ăn, sau đó ngã lên trên mặt đất, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chừng nửa canh giờ, ba người đã chia làm hai đội rời khỏi.
Sau khi ba người rời đi, tảng đá xanh bên cạnh gò núi xuất hiện một con kỳ nhông dài hai thước.
Ngay từ đầu, Kỳ Nhông Ba Màu đã ẩn thân, đứng ở trên vách đá, nhìn chằm chằm ba người, cách giữa hai người không quá năm mét.
- Híz khà zz hí zzz ~~
Kỳ Nhông Ba Màu lè lưỡi, an tĩnh ngây ngô nằm yên đó, trong đầu đang tiếp nhận mệnh lệnh từ Mục Lương.
Sau một hồi, Kỳ Nhông Ba Màu bò xuống tảng đá xanh, đi theo phía sau hai tên mật thám quay về nơi của họ.
...
Lúc này, cách doanh trại mấy ngàn mét, trên một gò núi, Rùa Đen đang nằm ngủ gật.
Nếu không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện được đây là một con Rùa Đen.
Rùa Đen từ có thể sử dụng điểm tiến hóa thay thế thức ăn, cũng không buồn đi tìm thức ăn, cũng không muốn di chuyển.
- So với suy đoán trong kế hoạch cũng không có chênh lệch quá lớn, phương án đã thành công một nửa, có thể tiếp tục nữa.
Khóe miệng của Mục Lương mỉm cười, thản nhiên đứng dậy bên cạnh lò sưởi, cử động thân thể.
Tối hôm qua, hơn ba giờ sáng, anh phải đi vào trong doanh trại, đốt lên củi lửa.
Mục Lương trở về ngủ chưa được bốn giờ, Nhện Qủy Đỏ đã tới nhắc nhở: Có người động vào cái bẫy tơ nhện.
Sau đó, anh tỉnh lại, tập trung vào quá trình hành động của ba gã mật thám, phân tích hành vi của đối phương.
Cuối cùng, ba gã mật thám đạo tặc không có làm anh thất vọng.
Sau đó, Mục Lương đã an bài Kỳ Nhông Ba Màu theo dõi hai gã mật thám kia, để tìm được đại bản doanh của Huyết Hồ Tử.
Nhện Qủy Đỏ được an bài đi giải quyết gã đạo tặc mật thám khác.
Miễn cho đối phương truy theo dấu vết được nửa đường, phát hiện không hợp lý, lại quay trở về đại bản doanh, như vậy sẽ thất bại trong gang tấc.
- Nguy rồi, á lại ngủ quên.
Mễ Nặc tóc loạn cào cào, tai thỏ bị dựng đứng lên, ôm da sói nhảy ra từ trong phòng.
CÔ đi tới phòng khách nhìn Mục Lương, lo lắng hô to:
- Mục Lương, chúng ta nhanh đi nhóm lửa củi trong doanh trại.
- Không cần.
Mục Lương vừa dứt lời, đã thấy vẻ mặt sắp khóc của cô.
Anh cũng không dám trêu cô, ôn hòa nói:
- Đêm qua, ta đã tự mình đi làm rồi.
- Thực sự? Không có bỏ lỡ thời gian?
Mễ Nặc ôm chặt lấy da sói, khả ái hít hít cánh mũi.
- Thời gian vừa vặn, đạo tặc mật thám đã tin cái bẫy của chúng ta.
Mục Lương đang đứng yên bỗng tiến lên, thấy tay áo của cô đã sắp trợt xuống bả vai.
- A... ~~
Khuôn mặt của Mễ Nặc nhanh chóng đỏ ửng, thét lên tiếng kêu khả ái, luống cuống tay chân chạy về phòng mình.
Một hồi lâu.
Mễ Nặc đi ra từ trong phòng, âm thanh bất mãn vang lên:
- Mục Lương, khi anh đi nhóm cửi lửa, vì sao không gọi ta dậy?
Trước khi, cô đi ngủ, đã dặn dò qua Mục Lương, khi nào đi nhen lửa củi gỗ, kêu cô đi cùng.
- Ta quên.
Mục Lương thấy cô ôm da sói ngủ rất say sưa, cũng sẽ không nhẫn tâm, gọi cô dậy.
Dù sao, ban ngày xây nhà, buổi tối đắp củi gỗ, bận rộn một ngày.
Thể chất của cô, không giống anh đã từng được cường hóa nhiều lần, mệt nhọc đã sắp đến cực hạn.
- Hừ!
Mễ Nặc yêu kiều hừ lạnh một tiếng, biết Mục Lương đang mượn cớ.
Cô không có giúp một tay, trong lòng hơi áy náy.
Mục Lương nhìn cửa phòng, bỗng nhiên gọi to:
- Hôm nay bữa sáng giao cho cô, không thành vấn đề chứ?
- Đương nhiên không thành vấn đề.
Thân hình của Mễ Nặc lập tức xuất hiện ở cửa phòng, thanh thúy nói:
- Anh cứ yên tâm giao cho ta nha!
- Được, bữa sáng sẽ giao cho ngươi.
Khi Mục Lương xoay người, khóe miệng hơi nhếch lên.
Bộ dáng này của cô mới đáng yê.